“Chú để trưởng khoa Dư vu hãm Liên Trăn, chú luôn miệng nói quan tâm cô ấy, đây chính là phương thức quan tâm bỉ ổi của chú à.” Thân Mục Dã phẫn nộ gầm nhẹ, lăn lộn nhiều năm trên thương trường anh đã sớm học được cách bình tĩnh trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng giờ khắc này anh chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt trước ngực vọt lên đôi mắt, giận dữ bên trong giống như là bị lửa thiêu đốt: “Chú có biết chuyện này khiến cô ấy chịu bao nhiêu uất ức hay không, sáu năm, cô ấy giấu tất cả uất ức ở trong lòng, còn cháu, cứ như vậy vứt bỏ hai mẹ con bọn họ sáu năm, chú là chú ba của cháu, lại khiến cháu biến thành một người bất nhân bất nghĩa như vậy, uổng công cháu vẫn luôn kính trọng chú, cũng là bởi vì chú, bà mới bị tức đến nỗi nằm viện kém chút nữa chết mất, tuy phẫu thuật cứu trở về, nhưng bà bị tê liệt nửa người, ngoài miệng bà không nói, thế nhưng chú biết trong lòng bà đau khổ bao nhiêu không, bà trung niên rồi nhưng vẫn sinh đứa con trai là chú, bà thương chú bao nhiêu, thế nhưng làm cái gì, khiến Thân gia chia rẽ, cũng hủy hoại sự hòa thuận của Thân gia chúng ta.”
Thân Mục Dã hung hăng dí anh ta lên cửa sổ sát đất, cao ốc cao mấy chục tầng khiến Thân Ngọc Minh có cảm giác dường như mình đang đứng trên vách núi, sắc mặt trắng như tuyết, chỗ cổ bị anh ép hô hấp khó khăn, khó chịu từ cổ vọt tới trong hốc mắt, hai mắt anh ta bắt đầu mơ hồ, giờ khắc này, anh ta tình nguyện Thân Mục Dã dùng sức chút, đẩy anh ta xuống vách núi, rơi thịt nát xương tan.
“Chú dám làm vì sao bây giờ không chịu nói.” Thân Mục Dã gào thét, anh hận không thể đẩy người trước mặt xuống, nhưng khi anh bắt đầu dùng lực, cái mũi bỗng nhiên chua xót, con mắt nóng lên, anh há miệng, giọng nói khàn khàn: “Nếu như Liên Trăn biết mọi chuyện cũng sẽ rất khó chịu, cô ấy vẫn luôn rất cảm kích chú, bời vì lúc cô ấy mang thai chú hết lòng chăm sóc cô ấy, còn bà và ông, cha cháu, mẹ cháu, bọn họ sẽ thất vọng, đau lòng về chú, chúng ta là người một nhà, thế nhưng việc chú làm, khiến cái nhà này... của chúng ta bị hủy hoại, thậm chí ông nói... Nếu như chú hai muốn thím hai, về sau không còn là con ông nữa, đến bây giờ chú hai cũng không dám... Đến Canada, người một nhà chúng ta đã sáu năm rồi chưa ăn tết cùng nhau.”
Thân Ngọc Minh nhắm mắt, người đàn ông gần bốn mươi tuổi, nước mắt hối hận cuối cùng cũng lăn xuống từ khóe mắt.
Thân Mục Dã buông anh ta ra, anh ta chậm rãi trượt theo cửa sổ sát đất ngồi dưới đất, bờ môi tái nhợt thì thào: “Mục Dã, thật xin lỗi... Thật xin lỗi, những năm qua, chú cũng muốn về nhà, nhưng chú không dám, chú thẹn với mẹ, sự đố kỵ khiến một người làm ra được chuyện không tưởng, một ý nghĩ sai lầm, một khi xảy ra chú sẽ càng sợ hãi bị người khác biết, cho nên chú chỉ có thể che giấu chân tướng, chú cũng rất sợ hãi cháu và Liên Trăn sẽ hòa hảo lần nữa, đến lúc đó cháu tự nhiên sẽ điều tra chuyện năm đó, chẳng qua bây giờ cháu biết cũng tốt, chú cũng giải thoát, chú sẽ đi giải thích với mọi người chuyện năm đó, để Liên Trăn trở lại Thân gia, cô ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì sai, người sai là chú.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây