“Xin lỗi.” Liên Trăn lúng túng gắp bánh hỏng ra: “Tôi sẽ làm lại mẻ khác.”
“Để tôi làm cho, vừa khéo bên ngoài có cái soái ca tìm cô đấy.” Lưu Đan cầm lấy kẹp, Liên Trăn ngượng ngùng đi ra ngoài, Thân Ngọc Minh ngồi trên ghế sa lon bên cạnh quầy bar, trong tay cầm một quyển tạp chí, dường như cảm nhận đượ, ngẩng đầu lên, mỉm cười khép tạp chí lại: “Kiều tiểu thư, cô bị cảm đã khá hơn chưa?”
Liên Trăn hơi sững sờ, dáng vẻ anh ta cười lên thật sự rất giống Thân Mục Dã lúc dịu dàng: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Thân Ngọc Minh nghiêng đầu nhìn cái túi trước mặt, tiếc nuối cười một tiếng: “Xem ra tôi mua thuốc không có đất dụng võ rồi.”
Liên Trăn ngơ ngẩn, Thân Ngọc Minh giải thích: “Hôm qua lúc đầu muốn đưa chút thuốc cảm mạo cho cô, về sau nghe nói cô xin nghỉ, hôm nay đến quả nhiên là đã chậm, có điều nhìn thấy cô khỏe hơn tôi cũng coi như yên tâm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây