“Cháu nghe Liên Trăn nói rồi.” Thân Mục Dã thu mắt: “Cô ấy nói trước khi vào Thân gia đã quen biết chú ba, là giới thiệu xem mắt.”
“Thì ra cô ấy đã nói với cháu.” Thân Ngọc Minh cười khổ: “Về sau chú chủ động theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy luôn luôn từ chối chú, nhưng chú cũng không có từ bỏ, ngược lại, chú cảm thấy trên người cô ấy có một tinh thần đáng quý, giống như có vài người phụ nữ bởi vì ngoại hình hoặc là bối cảnh gia đình mà thích chú, những loại thích này đều xen lẫn vật chất ở bên trong.”
Thân Mục Dã nhíu mày, thì ra điểm tốt của cô Thân Ngọc Minh đã phát hiện sớm hơn anh, trước kia anh không hiểu được trân quý, thường xuyên mắng cô.
“Về sau chú nghe Kỷ Hoa Phỉ nói cô ấy mới chia tay bạn trai, còn chưa đi ra khỏi bóng tối, chú cần cho cô ấy chút thời gian, nhưng không ngờ về sau lại thấy cô ấy ở Thân gia, thì ra cô ấy là vợ mới cưới của cháu.” Trong ánh mắt Thân Ngọc Minh toát ra tia bất đắc dĩ: “Sau khi biết chú cũng từ bỏ, dù sao lúc ấy tiếp xúc với cô ấy cũng không nhiều, về sau các cháu chuyển vào Thân gia, ngày ngày ở cùng một mái nhà, chú phát hiện thực ra cô ấy cũng không vui, về sau chẳng phải các cháu cãi nhau một trận rồi cháu đi Canada huấn luyện phi công à, khoảng thời gian đó chú thấy cô ấy nhàm chán liền bảo cô ấy đi tập đoàn Khang Hiền làm, cha mẹ cũng đồng ý, dù sao cô ấy cũng mang thai, họ sợ cô ấy đi nơi khác làm việt bị thiệt thòi nên vô cùng ủng hộ quyết định của chú, chú đưa cô ấy đến bộ thư ký, trên cơ bản mỗi ngày cô ấy đều ở trong tầm mắt của chú, mỗi ngày cùng nhau đi làm tan ca, đau khổ và chua xót của cô ấy chú đều nhìn thấy, ba tháng đầu cô ấy thường xuyên nôn mửa vô cùng khó chịu, ăn cái gì là nôn cái đó, người ta mang thai là béo, còn cô ấy lại gầy, chú nhìn không đành lòng, thường xuyên mua chút đồ ăn cô ấy thích cho cô ấy, đôi khi buổi sáng chú thấy hốc mắt cô ấy hồng hồng, ngoài miệng cô ấy không nói, nhưng chú cũng có thể hiểu được một người phụ nữ mang thai cần chăm sóc nhất, cháu không ở đó, chú cho rằng làm một người đàn ông duy nhất trong nhà lúc ấy chú nên nhận phần trách nhiệm của cháu, mỗi tháng chú đều đi kiểm tra thai với cô ấy, cô ấy đau lưng nên mỗi ngày sau khi tan làm chú đều đi dạo với cô ấy, về sau bụng cô ấy càng lúc càng lớn, chỗ cần chú chăm sóc cũng càng ngày càng nhiều, đau lòng ban đầu của chú không biết từ lúc nào thì bắt đầu coi đứa bé trong bụng cô ấy là con chú, xem cô ấy giống như vợ chú, cho đến khi... Nửa năm sau cháu đột nhiên trở về, cháu xuất hiện giống như đột nhiên khiến chú tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, trong vòng nửa năm qua cháu mặc kệ cô ấy không hỏi, tuy cô ấy chưa từng oán trách cháu với người khác, nhưng chú biết trong lòng cô ấy có oán hận với cháu, chú nghĩ hôn nhân của các cháu cũng đã sớm đến cuối cùng, thế nhưng chú không thể ngờ, dăm ba câu của cháu liền có thể dỗ dành cô ấy về bên cạnh cháu, các cháu chẳng những hòa hảo, quan hệ còn tốt hơn lúc trước.”
Thân Ngọc Minh tự mình cười nhạo: “Có một ngày sáng sớm chạy bộ nhìn thấy hình ảnh thân mật của các cháu trên ban công, lúc ấy trong lòng giống như bị kim châm, thậm chí còn có hận ý, chú thực sự nghĩ mãi mà không rõ nửa năm qua cháu đã làm gì cho cô ấy, cháu chỉ là người chồng không có trách nhiệm, vì sao cô ấy có thể tha thứ cho cháu nhanh như vậy, chú thật sự không hiểu, lúc chú ý thức được hận ý của mình thì cũng kinh ngạc, Mục Dã, chú chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, tuy chú là chú của cháu, nhưng thực ra chúng ta lớn lên giống anh em hơn, chú thương cháu, bảo vệ cháu, chú không biết vì sao lại bởi vì một người phụ nữ mà bắt đầu tồn tại thành kiến với cháu, chú tự nhủ mình không thể như vậy, nhưng khi biết khi đó cháu dây dưa không rõ với Diệp Á Như, trong lòng chú vô cùng phản cảm với cháu, thậm chí chú cho rằng cháu không xứng với cô ấy, có đôi khi cũng sẽ bắt đầu hận Liên Trăn, chú đôi tốt với cô ấy như vậy, sao cô ấy lại không có cảm giác với chú, chú, bất luận ở phương diện nào đều ưu tú hơn cháu, càng hoàn mỹ hơn, càng thích hợp làm một người chồng hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây