“Sáu năm trước, em nói với anh em yêu Thân Mục Dã, bởi vì anh ta cho em an ổn và che chở, người nhà anh ta tôn trọng em, hiểu em, thế nhưng sau đó thì sao, anh ta vì quyền thừa kế Thân gia mà vứt bỏ em, điều anh ta làm còn quá đáng hơn anh gấp ngàn lần, gấp một vạn lần, nhưng em sẵn lòng chờ anh ta sáu năm, còn anh thì ngay cả mấy tháng em cũng không thể chờ.” Lệ Đông Sâm xoa xoa giữa lông mày, anh ta muốn mình bình tĩnh lại, nhiều năm như vậy, trên cơ bản anh ta có thể làm mà không đau khổ, nhưng hôm nay anh ta vẫn cảm thấy buồn cười: “Liên Trăn, anh hỏi em, rốt cuộc khi đó em có yêu anh không?”
“Đông Sâm, ở bên anh là một mối tình đầu rất tốt đẹp, em quả thực yêu anh.” Liên Trăn áy náy nói: “Nhưng khi gặp được Mục Dã lại khiến em có một loại cảm giác rất mãnh liệt, thật giống như con người sống ở trên đời này, sẽ có một người tựa như... Tựa như Nguyệt Lão dùng sợi dây nhân duyên nối em với người đó.”
“Anh hiểu rồi.” Lệ Đông Sâm đau khổ gật gật đầu, thì ra có một loại người bất kể bạn nỗ lực cỡ nào, làm tốt cỡ nào đều là phí công.
“Liên Trăn...” Thân Mục Dã từ cửa phòng triển lãm đi đến bên cạnh hai người, anh nhìn Liên Trăn, lại nhìn Lệ Đông Sâm, sau đó bình tĩnh gật đầu: “Lệ tổng, đã lâu không gặp.”
Lệ Đông Sâm lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt này Thân Mục Dã đã quen thuộc, giống như lúc trước anh bởi vì ghen ghét lần đầu tiên của Liên Trăn là cho Lệ Đông Sâm mà biểu lộ phẫn nộ, là bởi vì không cam lòng, còn có lòng tự trọng bẩm sinh của đàn ông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây