“Hoàn cảnh trưởng thành của anh ở nước ngoài khác biệt, phương pháp dạy học cũng khác biệt, có điều anh tuyệt đối đừng cho thằng bé biết suy nghĩ của anh.” Liên Trăn nghe thấy lời anh nói, nhất là anh thừa nhận Tuyền Tuyền là con anh, trong lòng vô cùng thỏa mãn: “Một khi trẻ con có suy nghĩ đó rất dễ lười biếng, nhất là Tuyền Tuyền đầy thói hư tật xấu đấy.”
“Trẻ con có tật xấu là bình thường.” Thân Mục Dã cười cười, do dự một lát, anh đè thấp giọng nói: “... Anh có thể đi xem bài văn Tuyền Tuyền viết lúc trước không, anh nhớ hình như thằng bé viết bài....”
Liên Trăn nhìn con trai ngủ say một chút, lặng lẽ mở cặp sách của cậu ra, lấy vở viết văn sau đó cùng Thân Mục Dã đi phòng khách.
Anh lật đến ngày đó, chữ viết trên vở xiêu xiêu vẹo vẹo: cha mình là một phi công, phi công vô cùng lợi hại, có thể lái máy bay bay trên trời, có một lần, cha dẫn mình và mẹ bay lên bầu trời, người nhà mình cùng ở trên bầu trời nhìn thành phố phía dưới, xe trong thành phố đông như kiến, sau đó mình đi đến hòn đảo trên biển ăn đồ nướng, mẹ làm đồ nướng và thịt ba chỉ rất ngon, cha mình đua xe cũng rất lợi hại, có lần còn giành được hạng nhất. Mặc dù mình luôn mặt lạnh với cha, cố ý không nói chuyện với cha, có điều mình vẫn rất thích có người cha này, cha rất cao lớn, lại rất đẹp trai, mỗi tội thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi công tác phải thật lâu sau mới trở về, sau khi trở về cũng gần như chỉ ở bên mẹ, ít nói chuyện với mình....
Sau khi Thân Mục Dã đọc xong, im lặng rồi lâu, mặc dù anh và Tuyền Tuyền đã gặp nhau được mấy tháng, nhưng trong mắt anh, tâm tư của cậu nhóc còn khó đoán hơn cả người lớn. Trong cuộc sống trong công việc, anh đã sớm tôi luyện được cách làm thế nào để nhìn thấu tâm tư người trưởng thành, nhưng ít tiếp xúc với trẻ con, cho nên khó đưa ra ý kiến nhất, có đôi khi cảm giác Tuyền Tuyền cách anh rất gần, nhưng lại cảm thấy rất xa, thì ra suy nghĩ trong lòng trẻ con vốn rất đơn giản.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây