Ánh mắt cô ngơ ngác, chuyện này đến quá mức đột nhiên, nhìn thấy anh quỳ xuống, lồng ngực cô giống như bị một búa gõ xuống, như đang ở trong giấc mộng, có lẽ từ khi cô lên máy bay đi đến Hàn Quốc đã bắt đầu ở trong mộng không tỉnh lại.
“Kiều Liên Trăn tiểu thư, em có nguyện ý gả cho anh làm vợ hay không?” Thân Mục Dã thấy cô ngơ ngác lại nói một câu nữa, thân hình anh cao lớn, dù là quỳ, nhưng mặt cũng đến trước ngực cô.
Lời nói của anh khiến cô bừng tỉnh, Liên Trăn cảm giác được bàn tay cầm vỏ sò của chính mình hơi hơi phát run, cô kích động đến mức nói lắp bắp: “Anh... Anh... Làm sao lại... Đột nhiên cầu hôn em, trước đó không phải đã nói ở Hàn Quốc... Trở về liền đi đăng ký kết hôn à...”
Thân Mục Dã mỉm cười, nhưng lúc nghe thấy giọng nói của cô càng ngày càng khàn khàn nghẹn ngào, trong đôi mắt anh dần dần bị một tia trìu mến thay thế: “Anh biết, nhưng anh vẫn luôn nợ em một nghi thức cầu hôn, bảy năm trước, em qua loa liền gả cho anh, chịu rất nhiều thiệt thòi, bảy năm sau, anh không muốn em lại chịu thiệt thòi, Liên Trăn, trong mắt anh em là trân quý, có lẽ anh không thể bên em thời thời khắc khắc, nhưng anh có thể cho cho em những thứ tốt nhất, khi em cần anh anh sẽ dẹp hết tất cả làm bạn bên cạnh em, anh sẽ không phụ lòng em nữa, sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, đối tốt với em, em nguyện ý gả cho anh không, nguyện ý trở thành nữ chủ nhân của hòn đảo này không, nếu như em nguyện ý hãy để anh tự tay cài đóa hoa này cho em.”
Còn chưa đợi anh nói xong, Liên Trăn đã sớm bưng miệng, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong lòng đã sớm bởi vì lời nói của anh mà xúc động kịch liệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây