“Cám ơn các cậu.” Trong lòng Liên Trăn ấm áp gối đầu lên vai cô ấy, nhìn qua đèn ở sân bay, ký ức qua lại cùng Lệ Đông Sâm đột nhiên giống như ngọn đèn hiển hiện, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lần đầu tiên tỏ tình, đêm đầu tiên… tất cả đều hóa thành nước mắt mặn chát chát, yên lặng chảy xuống.
Đông Sâm, từ hôm nay trở đi, em sẽ gỡ anh ra khỏi tim mình, sẽ không bao giờ yêu anh nữa…
Lối đi trong sân bay, một đoàn người sải bước đi ra, một người đàn ông dáng người thẳng tắp đi ở đằng trước, anh mặc đồng phục cơ trưởng màu xanh đậm, bên trong mặc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu xanh tỉ mỉ, ánh mắt uy nghiêm dưới mũ cơ trưởng lạnh như băng, tay phải cắm vào túi quần, tay trái mang theo bốn năm cái túi giấy, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo âm trầm.
Người đàn ông mặc âu phục đằng sau cầm Ipad nhanh chóng đọc qua, vừa đi vừa nói: “Mười giờ sáng nay quả thực có người tên Kiều Liên Trăn, Lệ Đông Sâm đi Vân Nam, đồng hành còn có Thẩm Nghệ Chi, Kiều Liên Dực, chẳng qua bốn người bọn họ không lên máy bay, cũng không có trả vé...”
Người đi phía trước bỗng nhiên dậm chân dừng lại, người đàn ông mặc âu phục không có chú ý trực tiếp đụng vào phía sau lưng anh, anh ta ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thân Mục Dã còn lạnh lùng âm u hơn lúc trước, lập tức hoảng sợ liên tục khom người xin lỗi: “Xin lỗi, đại thiếu, tôi không cố ý...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây