“Không đầu.” câu hỏi này của cậu bé khiến trái tim Thân Mục Dã hơi ê ẩm, bàn tay anh dịu dàng vuốt ve tóc mái hơi dài trên trán Tuyền Tuyền: “Tuyền Tuyền, cha cũng không muốn rời khỏi con, có điều cha có công ty rất lớn, nếu như cha không đi qua, công ty sẽ xuất hiện rối loạn, công ty không vận hành được, cha sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không thể cho con và mẹ được sống cuộc sống tốt.”
“Thế nhưng sống kém hơn xíu cũng không sao mà, cùng lắm thì sau này con tiêu tiền ít đi, ăn ít đi, cha hãy về với con nhiều hơn.” Tuyền Tuyền chăm chú suy nghĩ nói.
“Thế nhưng trong công ty của cha còn có mấy trăm nghìn nhân viên, công ty mà sụp đổ, những nhân viên đó cũng sẽ thất nghiệp, con cái, cha mẹ của công nhân thất nghiệp cũng sẽ không được sống vui vẻ, như vậy đi, sau này mỗi lúc trời tối cha sẽ dùng máy tính hoặc là điện thoại gọi video cho con có được không.” Thân Mục Dã dịu dàng thuyết phục.
“Ừm, được ạ.” Tuyền Tuyền mang theo mất mát gật đầu.
Thân Mục Dã ôm cậu vào trong ngực, Liên Trăn ở bên cạnh nhìn hai cha con bọn họ ôm nhau thật chặt, khóe miệng nở nụ cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây