Thân Mục Dã rung động cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận lấy nhẫn kim cương, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn anh dẫn cô đi mua trước hôm đăng ký, kiểu dáng có hơi lỗi thời so với thời bây giờ, song lại không hề có vẻ cũ kỹ, ngay cả mặt ngoài vẫn hoàn toàn sáng bóng như thế, có thể thấy cô bảo vệ chiếc nhẫn này tốt cỡ nào: “Em... Một mực cất giữ sao?”
“Đây là nhẫn cưới lúc trước của chúng ta, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt rồi.” Liên Trăn mỉm cười chìa tay phải ra cho anh, ngón tay của cô là kiểu không mập không ốm, trắng nõn, không hề có sơn móng tay, Thân Mục Dã dịu dàng cầm tay cô, sau đó chậm rãi lồng nhẫn vào.
Một giọt nước mắt đột nhiên rơi trên mu bàn tay, anh ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt cô ngậm nước mắt, khóe môi lại nở nụ cười trong trẻo.
“Anh có biết em đang nghĩ gì không?” Liên Trăn chăm chú nhìn chiếc nhẫn của mình: “Em nhớ tới đêm hôm đó bảy năm trước anh cũng đeo nhẫn vào cho em như này ở trước cửa hàng, khi đó nhìn dáng vẻ anh đeo nhẫn, cảm giác tim mình như đang được anh bao bọc vậy.”
“Thật vậy sao?” Thân Mục Dã kinh ngạc, giật mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây