“Liên Trăn, Tuyền Tuyền không còn nhỏ, thằng bé có suy nghĩ của mình, chúng ta nên thẳng thắn đối mặt với thằng bé.” Thân Mục Dã cho cô ánh mắt trấn an.
Liên Trăn quay đầu nhìn Tuyền Tuyền đang mờ mịt nói: “Thật ra cũng không thể chỉ trách cha con được, mẹ cũng phạm sai lầm ở một số phương diện, về sau cha mẹ không thể không xa nhau, nhưng không phải cha không yêu con, trong bảy năm qua cha cũng tặng rất nhiều quà cho Tuyền Tuyền, còn có tất cả chi phí của Tuyền Tuyền, từ mua quần áo đến tiền đi học đều do cha bỏ ra.”
Thân Mục Dã kinh ngạc trong lòng, nhưng trong ánh mắt của cô anh dần dần hiểu được, nhiều năm như vậy, cô một mực giúp mình tạo nên hình tượng một người cha có trách nhiệm ở trước mặt con nhỏ, chi phí của đứa bé là anh chi ra, nhưng khi đó đúng là anh đã đồng ý cho cô và đứa bé phí nuôi dưỡng, song anh không hề tặng món quà gì, là cô dùng danh nghĩa của mình mua cho đứa bé.
Anh bỗng nhiên oán hận mình lúc trước, đối mặt với người phụ nữ và đứa bé tốt như vậy, lúc trước sao anh lại nhẫn tâm đi thẳng một mạch.
“Vậy... Cha mẹ ly hôn đúng không?” Tuyền Tuyền đại khái hiểu ra điều gì, cậu khóc lên: “Cho nên cha mãi không đến thăm con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây