Thực ra điều cô khổ sở nhất là trong lòng anh có dự định kết hôn cùng người khác, nếu như không phải có suy nghĩ này, cũng sẽ không cùng người ta quen biết nửa năm, mặc dù nói không kết giao, thế nhưng cô vẫn cảm thấy chính mình đang cướp đoạt đồ vật của người khác, người phụ nữ xem mắt với anh tất nhiên sẽ yêu anh, chỉ là loại chém đinh chặt sắt nói rõ ràng với người khác, đối phương có bị tổn thương nặng hay không.
Liên Trăn phiền não xoay người, lại nghĩ tới anh nói rằng anh chưa từng nói lời mập mờ với người phụ nữ kia, trong sáu năm qua anh cũng không qua lại với người phụ nữ nào, không biết có phải là thật hay không.
Đột nhiên, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh lại lần nữa, có lẽ cô càng muốn nghe giọng nói của anh hơn.
Liên Trăn bất đắc dĩ kéo chăn che mình mặt, cô sắp hết thuốc chữa rồi, thực ra trong tình cảm này cô vẫn luôn ở thế bị động, dù sao hai người cũng đã hợp lại, nếu cô lại níu lấy không thả thì có ý nghĩa gì đâu, tóm lại ở phương diện ai trả giá nhiều, cô luôn phải ăn thiệt thòi, ban đầu ở Bắc Kinh khi để anh ở lại cô đã ngờ tới.
Liên Trăn nhẹ nhàng thở dài, nhìn ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ, không khỏi thầm suy nghĩ, nếu như buổi chiều hôm nay hai người không cãi lộn, bọn họ sẽ đang làm gì đây, có lẽ là ôm nhau trên giường, có lẽ hai người đang triền miên quên mình…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây