“Cũng tốt.” Thân Mục Dã gật gật đầu: “Vậy buổi sáng anh qua chỗ ông ngoại anh, sẽ ở lại đó ăn cơm, buổi chiều đến tìm em.”
“Ừm.” Liên Trăn ăn bữa sáng xong, thư ký đưa cô đi đại học Tây, sau khi dạy xong, khoảng mười một giờ lại vội vàng chạy về trường nghệ thuật, giáo viên nhận lời mời là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, đeo kính mắt màu đen, tên là Đới Sở, Liên Trăn từng nghe anh ta diễn một lần trong phòng nhạc, cảm thấy không tệ, kiến thức chuyên nghiệp cũng rất phong phú, lập tức ký với anh ta, buổi trưa lại mời giáo sư Phạm Nghệ Linh ăn cơm.
Khi quay về trường học đã gần hai giờ chiều, Nghiêm Đình đi ra khỏi phòng tiếp khách, thấy được nàng cười nói: “Hiệu trưởng, Thân tổng đến trường tìm cô, tôi vừa để ngài ấy đợi cô trong phòng khách.”
“Được.” Liên Trăn thấy anh đưa lưng về phía cô đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang trầm tư điều gì, ngẩn người ra. Cô đóng cửa lại, nhẹ nhàng ôm eo anh từ phía sau, cả khuôn mặt dán lên lưng anh, hình như cơ thể đó cứng đờ, cô không nhận ra, hít sâu mùi hương trên người anh. Nhưng sau khi hít một hơi, cô cảm giác mùi hương đó không đúng lắm, không khỏi ngẩng đầu, người đằng trước cũng quay lại, cùng là khuôn mặt anh tuấn, thâm thúy như nhau, song lại không phải Thân Mục Dã, mà là Thân Ngọc Minh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thân Ngọc Minh dấy lên nỗi kinh ngạc thâm trầm, Liên Trăn lúng túng trừng to mắt, bỗng nhiên buông anh ta ra, lui về phía sau mấy bước, lắp ba lắp bắp nói: “Ngại... ngại quá, thật xin lỗi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây