Liên Trăn yên lặng vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay cô như đôi mắt cô, giấu đầy tình ý miên man. Thân Mục Dã chỉ có thể dùng nụ hôn để thay cho ngôn ngữ anh không thể nói ra được. Anh đột nhiên cảm thấy mình sai, có lẽ anh nên về sớm một chút, đối mặt với người phụ nữ anh đã từng tổn thương sớm một chút.
Túi xách trên vai cô rơi xuống đất, ví tiền rơi ra từ trong túi xách chưa được kéo khóa kĩ, bước chân hai người lảo đảo giẫm lên ví tiền, người phụ nữ nhanh chóng trở nên chật vật, váy phủ lên ví tiền, một chiếc giày cao gót rơi trên mặt đất.
Tấm lưng trơn bóng của Liên Trăn dựa vào tủ giày, cô híp đôi mắt mông lung, hô hấp dồn dập khẽ cắn hầu kết lăn lộn kịch liệt của anh, anh quá lỗ mãng, khiến cô đau, cô muốn cắn anh, lại không nỡ.
Tủ giày bị anh đâm lay động lắc lư, chỗ dựa vào tường còn mài ra dấu vết sâu trên mặt tường, Liên Trăn hãm sâu vào cơn bão của anh, không thể tự kềm chế, nhất là trong thời tiết mùa hè khô nóng này, đúng là không thở nổi, cảm giác mình như sắp tan chảy vậy.
Cơ thể cô mềm mại như nước, Thân Mục Dã dựa vào cảm giác choáng váng thoải mái, chậm rãi bứt ra, hai chân cô phát run, chạm xuống mặt đất, anh đỡ cô, bế cô trở về phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây