Được, sao lại không được!
Liên Trăn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bọn họ cùng nắm tay đi dạo trong phố, mỗi ngày trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, năm sau, bọn họ lại có một đứa con, cô chăm con, anh ra ngoài làm việc, không cần kiếm rất nhiều tiền, nuôi sống gia đình là đủ rồi.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, cô đã tỉnh táo lại: “Đông Sâm, sao anh cũng ngây thơ như thế, hiện thực khác xa giấc mơ nhiều, chờ thời gian dài, anh sẽ hối hận, anh là người có mơ ước, để anh ở nơi đó cả một đời, sớm muộn anh cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
“Bây giờ anh đã nghĩ thông rồi, nếu như đã mất đi em, dù anh có được tất cả anh cũng sẽ không vui vẻ.” mắt ưng của Lệ Đông Sâm dần dần trở nên nhu hòa: “Những thứ như tiền bạc mất đi có thể kiếm lại được, cùng lắm thì chịu nhiều khổ một chút, đi vòng thêm đường quanh co, có khả năng trong lúc đó sẽ rất vất vả, nhưng có em ở bên cạnh, anh có thể chịu được.”
Liên Trăn cảm động nước mắt nóng rực bừng lên, cô há miệng, trong đầu đột nhiên lướt qua bóng Thân Mục Dã, trong nội tâm cô xoắn một phát, bỗng nhiên đẩy anh ra: “Em không thể....”
Không thể liều lĩnh đi cùng anh được, cô đã sớm không còn sạch sẽ, cô không xứng với anh nỗ lực tất cả vì cô.
“Vì sao?” lần đầu tiên Lệ Đông Sâm cảm động hốc mắt nóng lên: “Trừ phi em không yêu anh.”
“Đúng, em không yêu anh.” cô quay đầu, nước mắt lăn xuống thành chuỗi.
“Nếu như em không yêu anh, tại sao lại muốn khóc.” Lệ Đông Sâm đi đến trước người cô, đưa tay, lau đi nước mắt giàn giụa của cô, đau lòng kéo cô vào trong ngực.
Cô giãy dụa, cô đập lồng ngực anh, anh vẫn không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn: “Trăn Trăn, chúng ta đi được không, anh không cần gì hết, anh chỉ cần em, chỉ cần em thôi.”
Giọng anh khàn khàn liên tục nỉ non bên tai cô, liên tục mê hoặc cô.
Rốt cuộc Liên Trăn không còn dùng sức được nữa, mặc anh ôm, cô cảm thấy nhất định là mình còn chưa hết sốt, có lẽ là cô đang nằm mơ.
Anh chính là chất độc trong người cô, chỉ có mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ khiến cô ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không tìm được chính mình.
Cô không biết mình trở về nhà kiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác, mặc cho Lệ Đông Sâm đưa trở về.
Cả đêm, cô lật qua lật lại, ngủ không được, hôm sau tỉnh lại, trong nhà có thêm một người, Lệ Đông Sâm ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, Thẩm Nghệ Chi ngồi đối diện anh, thấy cô đi ra, hai người đồng thời đưa ánh mắt về phía cô.
“Mẹ....” Liên Trăn có chút xấu hổ.
“Đông Sâm đã nói với mẹ rồi, có một số việc cũng đã giải thích, hai đứa đã nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Nghệ Chi phức tạp nhìn về phía cô: “Không phải mẹ nói, hai đứa đều phải suy nghĩ thật kỹ, hiện tại hai đứa yêu nhau khó dứt, lại thêm Đông Sâm cháu cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, vật chất tạo áp lực, đột nhiên muốn hai đứa chia tay vào lúc này, trong lòng hai đứa không bỏ xuống được là chuyện đương nhiên, thế nhưng thời gian dài, loại tình cảm đó có lẽ sẽ bị cuộc sống dần dần mài mòn, dì sợ tương lai hai đứa sẽ hối hận, đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là hai đứa.”
“Dì, cháu biết mấy ngày nay cháu mang đến cho dì và Tiểu Dực không ít bối rối, nhưng bọn cháu quen biết nhiều năm, cháu là hạng người gì trong lòng dì cũng rõ ràng, cháu thật lòng thật ý yêu Trăn Trăn.” mỗi chữ mỗi câu của Lệ Đông Sâm như thể phát ra từ trong phế phủ.
“Cháu biết.” đáy mắt Lệ Đông Sâm lướt qua áy náy: “Thật ra trước giờ cháu không hề có dự định rời xa cô ấy, cháu muốn đợi sau khi cháu ngồi vững vàng Lệ thị có thể cho cô ấy đầy đủ sự che chở rồi ở bên cô ấy lần nữa, cháu cũng không nghĩ tới việc kết hôn với Hứa Tố Ngưng, nhưng bây giờ cháu phát hiện suy nghĩ ban đầu của cháu sai rồi, dì, cháu đã sớm coi dì như mẹ cháu, coi Tiểu Dực như em trai ruột của cháu vậy.”
Thẩm Nghệ Chi thở dài, tuy bà không hài lòng đối với Lệ gia, nhưng mấy năm đúng là Lệ Đông Sâm cũng đối xử với Kiều gia nhà bà rất tốt: “Những gì cần nói dì cũng đã nói rồi, Liên Trăn, con hãy quyết định đi.”
“Con....” Liên Trăn nhìn nét mặt Lệ Đông Sâm của tràn đầy thâm tình.
Chỉ cần cô gật đầu, có lẽ bọn họ sẽ có tương lai tốt đẹp, thế nhưng nếu như anh biết chuyện của mình và Thân Mục Dã, liệu anh có thể tha thứ cho mình được không...
Cô nắm chặt nắm đấm, trong điện thoại di động bỗng nhiên có tin nhắn của Thân Mục Dã gửi đến: bảo bối, tôi sắp lên máy bay rồi, chờ tôi trở lại.
Trong đầu đột nhiên lướt qua cảnh đêm qua Thân Mục Dã buộc dây giày cho cô, trong lòng tự dưng buồn buồn, không nói rõ được cũng không tả rõ được.