Lục Tiêu Phàm tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, đứng bên cạnh không được lên tiếng, có lẽ do tung hoành trong thủ đô quá lâu, chưa từng bị mất mặt như thế, nhưng ở trong vòng tròn này, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn, ngày bình thường người khác nhìn sắc mặt bạn, bạn cũng có ngày phải nhìn sắc mặt của người khác.
“Được rồi được rồi, đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, vào nhà ngồi đi.” Phó Kình vội mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
Thân Mục Dã gật đầu, quay người ôm vai Liên Trăn cùng đi vào phòng khách, người hầu dâng trà, mấy người đàn ông nói từ tình hình phát triển kinh tế hiện giờ cho tới thị trường chủ nghĩa tư bản nước ngoài, Liên Trăn nghe như lọt vào trong sương mù. Hứa Bội lập tức lôi kéo cô đi đến đình bên hồ nói chuyện phiếm, ban đầu Liên Trăn sợ bà ấy hỏi quan hệ giữa mình và Thân Mục Dã, nhưng bà ấy cũng là người thông minh, ngậm miệng không nói, chỉ trò chuyện đến việc đi du lịch các quốc gia trên thế giới, trong lời nói cũng không hề có ý khoe khoang.
Liên Trăn coi như quên thêm một người bạn, thời gian cũng dễ chịu.
Qua khoảng nửa tiếng, Lục Tiêu Phàm đi tới, anh ta mặc quần dài màu lam, âu phục màu xám tro, thân hình tuy không tệ, chỉ là dây xích đeo trên cổ khiến Liên Trăn có chút phản cảm, cô chán ghét đàn ông đeo dây xích và dây chuyền vàng thô tên người, cô cảm thấy người đàn ông có phẩm vị chân chính, cao nhã chỉ cần đeo đồng hồ là đủ rồi, Lệ Đông Sâm, Thân Ngọc Minh, Thân Mục Dã đều như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây