“A, được, vậy anh đừng thức quá muộn.” đáy lòng Liên Trăn tiếc hận, nhưng cũng không còn suy sụp như trước.
Cô không thể để cho hai người giống như trước được nữa.
“Anh xin lỗi, buổi sáng ngày mai anh tới đón em cùng đi ăn bữa sáng.” Thân Mục Dã hôn trán cô, mở cửa, đi ra mấy bước, lại quay đầu nhìn cô đang đứng ở cửa: “Liên Trăn, em không hối hận chứ?”
“Em không hối hận.” Liên Trăn lắc đầu: “Nếu như anh ngủ quá muộn, không cần ăn sáng với em đâu, ngủ thêm một lát đi .”
Thân Mục Dã nhìn sâu vào đôi mắt cô, sau đó quay người vội vã rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây