Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 47: Gánh nặng sinh mệnh không thể đón nhận

Chương Trước Chương Tiếp

Con ngươi Liên Trăn run rẩy, ngẩng đầu nhìn anh đi đến trước mặt mình: “Anh lại tới là muốn làm gì?”

Một chữ “Lại” của cô, tựa như cất giấu phản cảm, trái tim Lệ Đông Sâm bỗng nhiên thít chặt, hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ gần trong gang tấc, rõ ràng mới nửa tháng không gặp, nhưng dường như cô đã có gì đó thay đổi, loại cảm giác này không giống lần trước, càng nồng hậu dày đặc, rõ ràng hơn, anh nắm chặt nắm đấm, cắn răng: “Mới vừa rồi là Thân Mục Dã đưa em trở về, hơn nửa đêm em một mực đi cùng với anh ta, hai người làm gì vậy hả?”

Anh như người chồng thẩm vấn người vợ, Liên Trăn nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, ngược lại lại cảm thấy càng thêm lạ lẫm: “Em phát sốt, ở bệnh viện truyền nước biển, anh ta chỉ ở cạnh em mà thôi.”

“Em bị cảm, vì sao không nói với anh.” Lệ Đông Sâm đau lòng đi lên kéo tay cô, cô lui lại hai bước, né tránh, con ngươi bi thương giận dữ: “Rốt cuộc anh còn muốn thế nào, muốn em phải nói bao nhiêu lần, chúng ta đã chia tay, anh như này có ý nghĩa gì không, vì sao anh không thể để cho em sống tốt hơn vậy, thường xuyên đến quấy nhiễu em, để cho em có hi vọng, sau đó lại cho em một cái tát. Đông Sâm, cầu xin anh hãy nể tình chúng ta từng yêu nhau mà cho em một con đường sống được không, em rất mệt mỏi, em không muốn dây dưa không rõ với anh nữa, em không đắc tội nổi với hai nhà Lệ Hứa nhà anh, em sợ đến lúc đó em không thể ở lại thành Tây được nữa.”

Trước giờ cô vốn tao nhã an tĩnh, ngay cả nổi giận cũng nhu nhu nhược nhược, như đêm nay là lần đầu tiên, đầu ngón tay Lệ Đông Sâm cũng phát lạnh: “Lời này của em có ý gì?”

“Lệ gia nhà anh thu mua hiệu trưởng trường học Tiểu Dực, hãm hại Tiểu Dực trộm tiền đuổi học thằng bé, em không rõ sao nhà anh lại phải làm vậy, ngay cả một đứa bé cũng muốn đối phó.” Liên Trăn hít mũi một cái: “Em thừa nhận những năm nay anh giúp nhà em rất nhiều, em cũng không muốn trách anh, coi như chưa từng xảy ra đi, hãy dừng ở đây đi, em xin anh, sau này đừng đến tìm em nữa.”

Ngón tay Lệ Đông Sâm nắm chặt, khớp xương vang lên răng rắc, anh đau lòng hít một hơi thật sâu: “Anh không hề biết những chuyện này....”

Liên Trăn quay người bỏ đi, cô không muốn tranh chấp với anh, dù anh biết cũng có làm được cái gì, anh căn bản không thay đổi được gì.

Ngay cả nghe cô cũng không muốn nghe anh giải thích, trong lồng ngực Lệ Đông Sâm lập tức bị một cơn lửa giận chôn vùi: “Có phải Thân Mục Dã hay không, em thích anh ta đúng không, cho nên muốn cắt đứt hoàn toàn với anh, anh cho em biết, anh ta sẽ không cưới em sao, anh ta chỉ nhìn thấy em có mấy phần tư sắc, muốn chơi em mà thôi.”

Lời của anh tựa như một con dao cắm mạnh vào tim cô, Liên Trăn khó có thể tin quay đầu, như thể lần đầu tiên quen biết anh: “Cho nên... trước kia anh cũng chỉ muốn chơi em thôi đúng không?”

Trong lòng Lệ Đông Sâm hoảng hốt, nhìn ánh mắt cô, thế mới biết mình nói sai gì: “Không... Không phải....”

“Đông Sâm, đừng để có ngày em chán ghét anh.” Liên Trăn cũng không tiếp tục nghĩ dừng lại lâu, bước chân cô lảo đảo, chỗ trống trong lòng Lệ Đông Sâm càng lúc càng lớn, anh có thể cảm giác được lần này cô nghiêm túc, nếu như bỏ mặc cô rời đi, có lẽ đời này hai người sẽ thật sự kết thúc.

Kết thúc... Anh nhẫn tâm sao... Anh có thể làm được sao?

Nhớ tới những ngày nay ở chung với Hứa Tố Ngưng, anh không hề yêu cô ta, cũng không được vui vẻ, chẳng lẽ nửa đời sau anh bằng lòng chấp nhận nỗi đau mất đi cô sao?

Trước giờ anh luôn chắc chắn cô không sẽ rời khỏi mình, nhưng bây giờ anh không xác định.

Suy nghĩ lại nỗi khủng hoảng khi hôm nay biết cô xóa mọi thứ về anh, đó là gánh nặng mà sinh mệnh không thể đón nhận... .

“Trăn Trăn....” anh bỗng nhiên nhanh chân đuổi theo, dùng sức ôm lấy cơ thể yếu đuối của cô từ phía sau: “Nếu như anh nói anh bằng lòng bỏ lại mọi thứ nơi này cùng em rời đi, em có bằng lòng không?”

Cơ thể Liên Trăn chấn động, cô chậm rãi ngoái nhìn, chạm vào con ngươi giấu đầy đau đớn lại chăm chú của anh: “Anh điên rồi à?”

Hồi lâu sau mới tìm về được âm thanh run rẩy của mình.

“Anh nói nghiêm túc, anh tình nguyện không cần bất cứ thứ gì của Lệ gia để được ở bên em.” Lệ Đông Sâm giữ chặt bả vai cô xoay người lại, giờ phút này, trái tim anh bỗng nhiên yên tĩnh, không còn luôn lơ lửng giữa trời như mấy ngày nay nữa, không còn ngày ngày lo nghĩ bất an nữa: “Chẳng phải em thích Vân Nam sao, anh có người bạn ở bên đó, chúng ta đến đó định cư, mang theo em trai em còn có mẹ em nữa, sau đó anh có thể đi làm buôn bán nhỏ, em ở nhà nấu cơm quét dọn vệ sinh, chúng ta cũng có thể nuôi một con chó con hoặc là mèo con, đến chạng vạng tối, chúng ta có thể đi tản bộ dưới chân núi tuyết, vô ưu vô lự, em nói xem có được không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️