Khi Liên Trăn tỉnh lại, trên khung sắt đã treo mấy chai nước không, chai cuối cùng cũng chỉ thừa một chút xíu, tay của nàng còn đặt ở bụng hắn bên trên, rất ấm áp: “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ.” Thân Mục Dã mắt liếc nhìn chai nước, sau đó nhấn chuông, y tá tới rút ống tiêm cho cô, cô đưa tay che vết thương, lúc xuống giường, hai tay không thể cử động, xỏ giày mấy lần cũng không xỏ vào được.
Anh cúi người, cầm chân cô nhét vào, Liên Trăn nhìn lọn tóc anh được tia sáng chiếu vào mềm mại, trong trái tim lạnh giá có chút ấm áp, chút ấm áp đó đi vào nơi sâu nhất trong trái tim, nín hơi.
“... Cám ơn....” cô nhỏ giọng mở miệng, đây hình như là lần thứ hai cô nói lời cảm ơn trong đêm nay.
“So với việc nói cám ơn, tôi thích em dùng hành động thực tế để chứng minh hơn đấy.” Thân Mục Dã ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, khóe miệng của anh ngậm ý cười, môi dưới của anh hơi dày, hiện ra màu sắc mê hoặc.
Liên Trăn đột nhiên cảm giác được mặt đỏ lên, tim đập nhanh hơn, không ngừng liên tục đẩy anh ra: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Có cần tôi giúp em không.” anh cười thú vị.
“Không cần.” cô xông vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trong gương phủ kín màu đỏ ửng, con mắt sáng lấp lánh.
Cô sững sờ, vội vàng dùng nước rửa mặt, lúc đi ra, nghe thấy Thân Mục Dã đang gọi điện thoại: “... mọi người cũng đừng chơi đến quá muộn, ngày mai một giờ bay, tất cả mọi người sẽ mệt mỏi đấy.”
“Ừm ừm, buổi sáng gặp.” Thân Mục Dã cúp điện thoại di động, quay đầu nhìn cô: “Tay không chảy máu chứ?”
Liên Trăn đưa mắt nhìn mu bàn tay, lắc đầu: “ngày mai anh lại phải bay sao?”
“Ừm, bay đi Paris.” Thân Mục Dã tự nhiên nắm tay cô đi xuống dưới, Liên Trăn đưa mắt nhìn hai bàn tay, trong lòng lướt qua tia khác thường, bây giờ rốt cuộc quan hệ của bọn họ là như thế nào đây.
“Em có cần gì không, tôi mang về cho em.” Thân Mục Dã nhếch khóe miệng hỏi.
Liên Trăn lắc đầu, mặc dù đồ nước ngoài rất tốt, nhưng đều đắt đỏ, cô không muốn nợ anh nhiều về tiền bạc, đến lúc đó càng dây dưa càng không rõ ràng.
Có lẽ Thân Mục Dã cũng hiểu tính cách của cô, trong lòng rõ ràng, cũng không nói thêm gì, cùng lắm thì đến lúc đó đi Paris mua cho cô chút mỹ phẩm dưỡng da hoặc là đồ trang sức, quần áo, cô không muốn cũng phải nhận.
Trên đường trở về, tinh thần Liên Trăn đã tốt lên rất nhiều, lúc xe dừng ở cổng Nam Sa Ngự Phủ, cô chuẩn bị xuống xe, anh lại giữ chặt cô, chỉnh âm nhạc nhỏ đi một chút: “Chuyến đi này chỉ sợ tôi sẽ phải đi một tuần, em định cứ rời đi như vậy sao?”
Lúc anh nói chuyện, khuôn mặt dán đến gần hơn, cơ thể Liên Trăn lui về sau, cuối cùng không thể lui được nữa, mặt của anh dừng cách bàn tay cô một khoảng, an tĩnh nhìn cô, âm thanh trầm thấp như uống chút rượu, có chút chọc người.
Liên Trăn chỉ cảm thấy ngạt thở, trong xe mờ tối, con ngươi của anh vô cùng sáng, giống như muốn hút cô vào trong, cô vừa thất thần, trước mắt đã tối đen, môi của anh rất nhanh chặn lại bờ môi nóng hổi của cô, cô thở hổn hển, muốn đẩy anh ra, gáy bị anh giữ chặt, lấy đi mọi thứ thuộc về anh, tiến quân thần tốc.
Trong xe rộng rãi, cô cơ hồ bị chen lấn tan vào trong khuỷu tay anh, người đàn ông trước mắt quá bá đạo, bá đạo đến nỗi khiến cô hoàn toàn không có sức đi phản kháng, bá đạo khiến ý thức của cô bắt đầu mê loạn... .
Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, cô trong ngực anh ánh mắt mê mang như sương đêm, làn mi cong dài run nhè nhẹ, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh thích dáng vẻ mơ hồ khả ái này của cô, lòng bàn tay ma sát đôi môi đỏ bừng của cô, dịu dàng nói nhỏ: “Lúc nào muốn đi làm thì nói với giám đốc Hoàng, dù sao tiền lương cũng được tính từ ngày mai, còn nữa, nhớ kỹ phải nhớ tôi.”
“Tôi... Tôi đi đây.” Liên Trăn nghe thấy mà tâm hoảng ý loạn, đẩy cửa ra lảo đảo nghiêng ngả đi ra từ trong xe, không dám quay đầu, bước chân nhanh chóng đi vào trong khu cư xá, như thể có người đang đuổi bắt cô.
Anh hạ cửa kính xe xuống, cười không nói gì, mới lái xe rời đi.
Liên Trăn nghe thấy tiếng xe đi xa, mới dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua mới quay người đi vào trong tòa nhà.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cô tưởng rằng là người cùng tòa nhà, không để ý, mãi đến khi người đứng phía sau gọi cô: “Kiều Liên Trăn...”
Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của Lệ Đông Sâm bị ánh đèn đường kéo dài, nét mặt anh tràn ngập tức giận.