Bài hát này có âm điệu hơi cao với cô, cô chỉ có thể tập trung hết sức, thật vất vả hát xong, trong phòng bao yên tĩnh mấy phút, mãi tới khi ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay ‘bốp bốp’.
Cô nhìn qua, chỗ cửa hơi tối, có thân hình cao lớn thẳng tắp đứng đấy, bàn tay cô cầm mic khẽ run lên, đáy mắt dấy lên gợn sóng.
Đèn màu xoay tròn trên đỉnh đầu lướt qua khuôn mặt anh tuấn của anh, là một gương mặt thành thục có thể dễ dàng mê hoặc tất cả những người phụ nữ, giờ phút này, đôi mắt tối sâu không thấy đáy của anh nhìn cô vô cùng chăm chú.
Liên Trăn từng nghĩ sáu năm trôi qua, anh sẽ có dáng vẻ như nào, thì ra anh không hề thay đổi chút gì, chỉ là tóc chẻ ngôi xén giữa lúc trước không giống như trước, thời đó mái tóc này của anh lúc nào cũng cho người ta cảm giác như thể anh đang đi thảm đỏ. Bây giờ anh không còn chói mắt như trước nữa, anh như thu lại ánh hào quang, anh đứng ở cửa ra vào, nếu không vỗ tay, sẽ không có ai phát hiện ra anh.
Cô hát xong, ngay sau đó không biết là ai chọn bài của Châu Kiệt Luân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây