Tìm hồi lâu cũng không biết Liên Dực ở đâu, lúc này, phía sau đột nhiên bị người vỗ một cái: “Mợ, là mợ sao?”
Liên Trăn quay đầu lại, Liên Dực đang đứng cạnh một cô gái, tuổi của hai người tương tự, vóc dáng cô gái gần một mét năm bảy, đường nét ngũ quan vô cùng linh động, cằm hơi tròn, thế nhưng không béo, nhưng có vẻ yếu ớt của thiên kim tiểu thư, tóc buộc thành đuôi ngựa, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng vui mừng.
“Em là...?” Liên Trăn chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, nhất thời nghĩ mãi không ra.
“Cháu là Vũ La a, Đường Vũ La, mợ không nhận ra cháu à.” cô gái chỉ mình, mắt to hết sức hưng phấn.
“Vũ La..., em là Vũ La?” Liên Trăn ngạc nhiên khẽ nhếch môi, trong trí nhớ, hình như vẫn còn dừng lại ở dáng vẻ bảy tám tuổi của Vũ La, khi đó suốt ngày buộc tóc hai bên, khuôn mặt tròn vo, chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, thật khó có thể tưởng tượng cô gái có ngoại hình đáng yêu trước mặt đã lập tức lớn như vậy, cao như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây