“Chú ba cũng ba mươi chín rồi, càng nên kết hôn mới đúng chứ?” từ đầu đến cuối khóe môi Liên Trăn nở nụ cười, Thân Ngọc Minh thở dài trong lòng, chẳng lẽ anh ta còn không nhìn ra nụ cười trên mặt cô cứng ngắc cỡ nào à.
“Tôi... đã ngần này tuổi rồi, cũng không gấp được.” Thân Ngọc Minh bất đắc dĩ cười một tiếng.
Liên Trăn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Tôi còn phải đi dạy nữa, chuyện Văn Văn chú cứ yên tâm đi.”
“Vậy cô đi mau đi.” Thân Ngọc Minh gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô rời đi.
Liên Trăn đi vào phòng làm việc của mình, dây đàn căng lên như thể đột nhiên bị kéo đứt, dây cung cứa qua da thịt, cô đau đến hoảng hốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây