Bụng anh rất ấm áp, ấm áp hơn cả hai tay đặt trên lò điện trong mùa đông, khiến người ta để lên liền không muốn rời đi, lúc chạm vào, còn có thể cảm nhận được đường vân cơ bụng anh, rõ ràng như củ ấu, Liên Trăn bỗng nhiên có xúc động muốn chạm dọc theo đường vân, có điều suy nghĩ này mới xuất hiện, cô đã bị mình làm cho xấu hổ vô cùng.
Tại cô lại có suy nghĩ này, cô nên chán ghét anh mới đúng.
Cô ảo não muốn rút hai tay về, Thân Mục Dã nắm chặt cô, không vui trừng cô một cái: “Đừng lộn xộn, nằm yên đi.”
“Như này... liệu có khiến anh lạnh hay không.” Liên Trăn lúng túng.
“Không đâu.” Một tay anh giữ tay cô, một tay khác lật xem điện thoại, nét mặt chuyên chú, Liên Trăn thất thần nhìn anh, không ngờ đời này mình ngoại trừ Lệ Đông Sâm, còn có thể thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Trước kia cô từng nghĩ, nếu như có một ngày cô bị Lệ Đông Sâm từ bỏ, cô nhất định không có cách nào đón nhận người đàn ông khác, có lẽ cô sẽ sống một mình không gả, thế nhưng, tóm lại hiện thực tàn khốc như thế.
Mà Lệ Đông Sâm cũng sẽ kết hôn với Hứa Tố Ngưng, có con cái... .
Mũi cô bỗng nhiên chua chua, không khỏi nghiêng người, dán mặt vào vạt áo anh, Thân Mục Dã hơi nghiêng đầu, kéo chăn trên người cô lên: “Em ngủ đi, đợi lát nữa phải thay nước tôi sẽ gọi y tá.”
Màn đêm, rất yên tĩnh, âm thanh trầm thấp từ tính của anh êm tai không nói nên lời, Liên Trăn ngửi mùi hoa cam trên người anh, trong lòng cũng dần dần lắng xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi.
----------------
Khu biệt thự Hoàng Đô Hoa Viên, dựa vào núi, ở cạnh sông, giả sơn san sát, cảnh sắc ban đêm tinh xảo đẹp đẽ như công viên.
Dưới đèn đường, Hứa Tố Ngưng ôm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, mượn ánh đèn vàng, có thể thấy rõ ràng ngũ quan lạnh lùng của anh, anh mặc tây trang màu đen, trên cổ áo sơ mi trắng thắt một chiếc cà vạt màu lam nhạt chỉnh tề, dáng người thẳng tắp như thương tùng.
“Đông Sâm, ở lại thêm một lát được không, em không muốn trở về nhanh như vậy.” Hứa Tố Ngưng như chim non nép vào người tựa vào vai anh.
Lệ Đông Sâm ngơ ngác như không nghe thấy nhìn cái bóng trên mặt đất, anh nhớ lúc trước anh và Liên Trăn cũng dựa sát vào nhau như này đi qua con đường của thành Tây, anh còn nhớ rõ mùi thơm hoa nhài nhàn nhạt trên người cô, khi cô dựa vào trên người anh luôn rất yên tĩnh, không thích nói chuyện, thế nhưng trên khuôn mặt cô tràn ngập nụ cười hạnh phúc... .
“Đông Sâm, anh đang suy nghĩ gì...?” Hứa Tố Ngưng thấy anh thất thần, cắn môi lắc lắc cánh tay anh.
“Không có gì, đến nhà cô rồi, mau vào đi.” Lệ Đông Sâm đứng vững bước chân, nhàn nhạt mở miệng.
“Đi thêm lát nữa đi, em không nỡ rời anh.” Hứa Tố Ngưng cầm bàn tay anh, ánh mắt lưu luyến không rời.
“Đi hai vòng rồi.” Lệ Đông Sâm rút tay về, khuôn mặt không hề có biểu cảm.
“Em biết, trong lòng anh vẫn còn muốn lấy Kiều Liên Trăn đúng không?” trong mắt Hứa Tố Ngưng dâng lên tức giận: “Thế nhưng chúng ta đã sắp đính hôn rồi.”
“Tôi không muốn tranh chấp với cô, tôi mệt rồi, cô cũng đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lệ Đông Sâm xoay người rời đi, Hứa Tố Ngưng tức giận dậm chân ở phía sau: “Anh và Kiều Liên Trăn là không thể nào đâu, anh cũng nhìn thấy đấy, ngày đó Thân Mục Dã che chở cô ta thế nào, anh còn không biết sao, hai người bọn họ đã sớm quen biết rồi, ở trong hôn lễ của Kỷ Hoa Phỉ, Thân Mục Dã còn đưa bộ lễ phục màu tím cho cô ta, người đàn ông như Thân Mục Dã, Kiều Liên Trăn yêu anh ta chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi....”
Bước chân Lệ Đông Sâm càng chạy càng nhanh, vào cổng Lệ gia, Đặng Ngọc Đồng cầm một quyển tạp chí đi tới: “nào, nhìn xem con và Tố Ngưng đính hôn mặc bộ đồ tây nào mới đẹp, mẹ đi đặt trước cho con.”
“Những chuyện này mẹ xem thế nào rồi xử lý là được rồi.” Lệ Đông Sâm vung tay, đi vào phòng ngủ, anh cởi cà vạt, ném mạnh xuống mặt đất.
Anh muốn quên đi chuyện lần trước gặp nhau ở khách sạn, bởi vì bây giờ anh không có tư cách đi quấy rầy cô, sẽ chỉ làm cô thống khổ hơn, nhưng Hứa Tố Ngưng lại một lần nữa làm dấy lên giận dữ và lo lắng trong lòng anh, những ngày này cô thế nào, có phải vẫn còn tiếp xúc với tên Thân Mục Dã kia hay không.
Liệu cô có yêu Thân Mục Dã rồi hay không?
Không, sẽ không, cô là người phụ nữ ngu ngốc trung trinh không đổi trong tình yêu, nhưng bối rối trong lòng không sao nói rõ được, anh muốn nhắn tin Wechat cho cô, nhưng vừa nhắn đã nhận được nhắc nhở anh bị đối phương xóa bỏ, nhất định phải kết bạn với đối phương lần nữa mới có thể gửi tin nhắn.
Anh lạnh từ chân đến đỉnh đầu, bỗng nhiên cầm điện thoại xông ra ngoài.