“Anh nói nhiều như vậy, thật ra em biết, anh không hi vọng em đi, bởi vì anh không hề yêu em như vậy, anh sợ mối thâm tình của em sẽ trở thành gánh nặng cho em.” nước mắt đáy mắt Liên Trăn như đã chảy khô, khàn khàn nói.
Thân Mục Dã im lặng hồi lâu.
Liên Trăn đột nhiên suy nghĩ rõ ràng: “Mục Dã, hi vọng anh ở bên đó sống thật tốt, có điều hi vọng anh đừng quên, anh còn có một đứa con trai, là em sinh cho anh.”
Thân Mục Dã không biết tại sao, thân thể khôi ngô chấn động, bên kia điện thoại đã kết thúc, anh đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi Nguyên Dương đi đến: “Thiếu gia, ngài nên đi rồi.”
“Ừ.” anh nặng nề gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây