Lúc ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Điển Na và Kỷ Hoa Phỉ đi ra từ trong thang máy, hai người thấy dáng vẻ này của cô, lấy làm kinh hãi: “Cậu định làm gì vậy?”
“Mình muốn qua chỗ mẹ mình, mình không muốn ở chỗ này.” Nơi đó không có anh thực sự quá kinh khủng, Liên Trăn trắng mặt lắc đầu.
“Cậu định đi như này à?” Kỷ Hoa Phỉ chỉ chỉ đồ cô mặc trên người, lúc này Liên Trăn mới phát hiện mình chỉ mặc bộ đồ ngủ, tóc xõa tung hỗn loạn, trời đang rất lạnh, chân nhỏ trần trụi, trên chân còn mang dép, không đi tất, sau lưng lại kéo vali, dở dở ương ương.
Liên Trăn ngẩn ngơ, ngược lại Diệp Điển Na hút một ngụm khí lạnh: “Đại Kiều, có phải cậu điên rồi không.”
“Mình điên sao?” Liên Trăn cười ha ha, đằng sau nụ cười càng lúc càng đắng chát: “Mình cũng hi vọng mình điên rồi, như vậy sẽ không còn đau khổ nữa, anh ấy nói muốn về Canada, bọn mình đã không thể nào nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây