Liên Trăn vừa ngửi thấy thuốc Đông y, theo bản năng mâu thuẫn nhíu mày, mãi đến khi bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của anh lần nữa: “Chỉ cần uống nửa bát là được rồi, uống xong em sẽ khỏe lên, anh bóp mũi cho em được không....”
Liên Trăn dưới sự dỗ dành của anh, chậm rãi hé môi, uống mấy ngụm lớn, miệng đắng chát, con mắt rốt cục khó chịu mở ra, cô nằm trong ngực anh, nước mắt của cô lăn xuống lần nữa, đến bên miệng, còn đắng hơn cả thuốc Đông y.
Cô muốn hỏi anh đã đi rồi tại sao còn quay trở về, còn muốn mua thuốc cho cô, tiếp tục dịu dàng với cô.
Vì sao anh không hung ác đến cùng, cô có thể triệt để bị chặt đứt suy nghĩ.
“Ngậm viên ô mai này sẽ không đắng nữa.” Thân Mục Dã bỏ viên ô mai vào trong môi cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây