“Đừng....” cô khó chịu đẩy anh, âm thanh như tiếng ưm, cơ thể anh cũng căng thẳng, sức trên môi tăng thêm, hôn đến khi trên môi cô hơi đau, đầu thiếu không khí, đầu đau muốn nứt, trong tay cũng không hề có chút sức lực nào.
Trong không khí, nhiệt độ càng lúc càng cao, Thân Mục Dã mò mẫm cởi dây an toàn trước ngực cô, chợt phát hiện hô hấp của cô trở nên yếu đi rất nhiều, anh hơi rời khỏi cô, lúc này mới phát hiện cô nhắm hai mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao vậy?” Anh sờ sờ mặt cô, cũng lạnh buốt.
“Không thoải mái....” môi cô chật vật giật giật, mắt không sao mở ra được, trong mông lung, cảm giác người trên người rời khỏi mình, hình như xe lại chạy đi, sau đó như được ai bế lên, về sau mê man, mãi đến khi trên mu bàn tay truyền đến cảm giác nhói đau.
Cô mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng, bên cạnh còn có một y tá trẻ tuổi đang đứng, đang giúp cô dán băng dán trên mu bàn tay.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Cô yếu ớt mở miệng, y tá ngẩng đầu cười nói: “Cô phát sốt, là bạn trai cô đưa cô qua đây, anh ấy đối xử với cô tốt quá, vừa rồi tôi chỉ nói với anh ấy cô truyền nước biển có khả năng dạ dày sẽ không thoải mái, anh ấy liền đi mua thức ăn cho cô rồi.”
Liên Trăn ngẩn người, y tá rời đi không bao lâu, Thân Mục Dã liền cầm theo mấy quả táo ngó đầu từ bên ngoài vào: “Em tỉnh rồi à, đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Anh đưa tay vuốt ve trán cô, bàn tay anh có kén mỏng, lòng bàn tay dày rộng, Liên Trăn ngẩng đầu thấy anh cau mày trầm tư một hồi, cau mày nói: “Hình như vẫn rất nóng, có muốn ăn táo không.”
Đúng là dạ dày có chút không thoải mái, trong miệng còn có vị đăng đắng, Liên Trăn nhẹ gật đầu, anh kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu cầm dao gọt trái cây vừa mua chậm rãi gọt, động tác anh rất trúc trắc, rõ ràng là đang gọt vỏ, lại biến thành như đang cắt vỏ vậy.
“Đừng gọt nữa, bổ luôn là được rồi.” trong lòng Liên Trăn khẽ nhúc nhích, mặc dù chỉ là làm việc nhỏ, nhưng cô có thể cảm giác được, lúc trước nhất định anh chưa từng làm cho ai.
“Không được, tôi không tin hôm nay ngay cả vỏ táo cũng không giải quyết được.” dường như anh cứng đầu, hừ mũi một cái, dao trong tay hơi mạnh, cứa vào ngón tay cái, máu tươi lập tức chảy ra.
“Anh nhìn anh đi, đã nói đừng gọt nữa rồi.” Liên Trăn nhìn mà trong lòng gấp gáp: “Mau để bác sĩ cầm miếng dán vết thương dán cho anh đi.”
Anh ảo não mắng nhỏ hai câu, đầu tiên đi vào nhà vệ sinh rửa quả táo đưa cho cô mới đi ra ngoài, Liên Trăn nhìn quả táo bị gọt rất xấu này, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, nói thật, mặc dù có đôi khi anh nói chuyện, làm việc rất quá đáng, thậm chí còn ép buộc cô, nhưng anh đối xử với cô cũng thực sự rất dịu dàng.
Lần trước cô bị Tôn Nhất Dương bắt nạt, cũng là anh đứng ra giúp cô trút giận, lần này Liên Dực suýt nữa bị đuổi học, cô hiểu lầm anh, anh chẳng những không tức giận, còn không nói hai lời đã chạy tới giúp cô dạy dỗ chủ nhiệm.
Cô bị cảm, một đại thiếu gia thân phận tôn quý như anh trực tiếp ném cô ở bệnh viện là được rồi, song vẫn ở bên cô truyền nước biển, còn gọt trái táo cho cô... .
Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết mình bị sao vậy, rõ ràng hôm qua còn hận anh, nhưng hôm nay trong lòng như có thêm mấy phần cảm giác khác.
Sau khi anh quay lại, trên ngón tay cái dán miếng dán miệng vết thương, Liên Trăn nhẹ giọng nói: “Rất muộn rồi, anh đi về trước đi.”
“Sao vậy, muốn đuổi tôi đi vậy à?” ánh mắt anh không vui.
“Không phải.” Liên Trăn không biết nên mở miệng ra sao, lắp bắp nói: “Tôi còn phải ở đây mấy tiếng nữa, sợ anh... Khó chờ....”
“Thật sự sợ tôi khó chờ à?” Thân Mục Dã nhíu mày, hai tay chống trên giường, đáy mắt thâm trầm cười như không cười.
Liên Trăn há miệng, gương mặt bỗng nhiên nóng lên, quay mặt đi.
Thân Mục Dã cười nhẹ hai tiếng, ngồi trên ghế chơi điện thoại, Liên Trăn nằm một lát, cảm thấy bàn tay truyền nước biển càng lúc càng lạnh, không nhịn được rụt vào trong chăn.
“Tay lạnh à?” Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
Cô mấp máy đôi môi khô khốc, anh bỗng nhiên đứng dậy ngồi trên mép giường, duỗi tay nắm chặt bàn tay truyền nước của cô nhét vào áo len, đặt lên bụng anh.