Sau khi anh ta rời đi, Liên Trăn mới quay đầu không nhịn được nhìn chằm chằm Lệ Đông Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em nên rõ ràng mới đúng.” Đôi mắt đen của Lệ Đông Sâm như uống rượu độc giải khát nhìn chằm chằm vào cô: “Tuyền Tuyền là con của anh.”
“Anh đúng là thần kinh.” Liên Trăn không nhịn được bật thốt lên.
Lông mày Lệ Đông Sâm hơi rét, cười nói: “Chung sống với Thân Mục Dã chưa được bao lâu mà em đã biết mắng người rồi, em nói lớn tiếng như vậy, không sợ người khác nghe thấy sao, trong phòng khách này không chỉ có hai chúng ta.”
Liên Trăn oán hận trừng anh ta, dẫn đầu đi đến góc hẻo lánh trong đại sảnh, bước chân Lệ Đông Sâm trầm ổn đi theo, Liên Trăn dừng lại, đằng sau đột nhiên bị cái gì va chạm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây