“Tôi và Mục Dã cũng được coi như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi hiểu tính cách của nó.” Trong đôi mắt trầm ổn nội liễm của Thân Ngọc Minh toát lên vẻ nghiêm cẩn: “Quay đầu tôi sẽ khuyên nhỉ nó, nó xúc động thì nói gì cũng được, có điều đó không phải suy nghĩ thật của nó đâu.”
Liên Trăn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, ánh mắt anh ta lộ ra quan tâm, giống như mỗi lần giúp cô lúc trước, thật sự nhìn không ra mọi việc anh ta làm phía sau, nhưng nếu như đúng vậy, tâm cơ của anh ta thực sự khiến người ta quá sợ hãi: “Chú ba, chú có biết chuyện của bệnh viện Hằng Ái không?”
“Tôi biết, lần trước cô có nói với tôi rồi.” Thân Ngọc Minh dịu dàng gật đầu.
Liên Trăn nhíu mày, Kỷ Hoa Phỉ mỉm cười đi lên một bước: “Vốn nên là chuyện đáng vui mừng, thế nhưng kết quả trưởng khoa Dư nói xấu Trăn Trăn nói cô ấy dùng tiền thu mua ông ấy xuyên tạc báo cáo cha con, hiện tại Thân Mục Dã và ông cụ Thân gia đều hiểu lầm chuyện này, thế nhưng lúc trước chuyện Trăn Trăn đi bệnh viện Hằng Ái giám định ngoại trừ tôi và một người bạn khác của cô ấy ra, chỉ có chú ba biết chuyện này.”
Nét mặt Thân Ngọc Minh kinh ngạc, hồi lâu sau, đè ép bất đắc dĩ hỏi: “Ý của cô là... Hoài nghi tôi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây