“Được, em hiểu rồi.” Liên Trăn cảm thấy mình không thể nói chuyện với anh được nữa, nếu không cô sẽ trực tiếp khóc lên ở trong điện thoại mất, mà cô không hi vọng anh nghe được.
Sau khi cúp điện thoại, nước mắt liền rơi xuống, hình như Tuyền Tuyền nhận ra cô khóc, leo vào lòng cô, đau lòng nói: “Mẹ... Mẹ... Không... Khóc...”
“Tuyền Tuyền, mẹ chỉ có con thôi, mãi mãi đừng rời bỏ mẹ được không.” Liên Trăn hít sâu, ôm chặt cậu vào lòng.
Tuyền Tuyền không hiểu gì, chỉ theo bản năng cảm thấy mẹ không vui, cậu cũng không vui, vì sao mẹ lại không vui vậy, cậu cũng rất khó chịu.
Sau đêm đó Thân Mục Dã không còn gọi điện đến nữa, hôm sau Liên Trăn đi Hàng Châu quay tiết mục, lần này càng thêm bận rộn hơn lần trước, chạy mấy nơi, Hàng Châu, Tô Châu, Thượng Hải...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây