Lúc chạng vạng tối, xe anh ngenh ngang dừng ở cổng Nam Sa Ngự Phủ, Liên Trăn lề mà lề mề ngồi lên, anh lườm cô, hôm nay cô mặc hơi dày, áo lông màu lam tối, bên trong lại là chiếc áo len cao cổ, bên dưới mặc quần jean, sắc mặt ảm đạm, bờ môi khô khốc, con mắt đen nhánh mặt ủ mày chau, có cảm giác như bà cụ non.
“Kiều Liên Trăn, em có bị bệnh không.” Thân Mục Dã nhíu mày lại, sắc mặt khó coi: “Đã mấy tháng rồi mà còn mặc dày như vậy.”
“Lạnh.” Liên Trăn vô tội trừng mắt nhìn.
“Lạnh à?” Thân Mục Dã cười lạnh: “Tôi thấy là em sợ tôi cởi quần áo của em đúng không, không có việc gì, em cứ việc mặc, dù có dày đến đâu tôi vẫn sẽ cởi.”
Không ngờ anh nói chuyện trần trụi vô sỉ như vậy, Liên Trăn tức giận đến trừng mắt liếc anh một cái, làn mi cô rất dài, lúc ngước mắt lên như cánh bướm chập chờn, con ngươi trong vắt như thu thủy động lòng người không nói nên lời.
Thân Mục Dã thực sự không rõ có vài người phụ nữ trừng mắt lên như khóc lóc om sòm, mà cô lại có vẻ yếu đuối nũng nịu, ngay cả cặp mắt kia cũng rất giống như đang nói chuyện, làn mi dài chớp chớp khiến trái tim anh hơi ngứa, khiến anh không chịu được kéo mạnh cô vào trong ngực.
“Anh làm gì vậy?” Liên Trăn dọa giật mình, cho rằng anh muốn hôn cô, vội vươn tay che miệng anh.
“Tôi còn phải hỏi em muốn làm gì.” Thân Mục Dã căm tức lấy tay cô ra: “Em sẽ không cho rằng tôi muốn hôn em đấy chứ?”
Khuôn mặt Liên Trăn lúng túng đỏ lên, chẳng lẽ ý của anh ta không phải vậy sao?
Thân Mục Dã cười nhẹ một tiếng, lấy từ trong túi áo khoác ra một tuýp kem tay đầy chữ tiếng Anh, vặn nắp ra, bóp ít thuốc lên mu bàn tay cô, mùi thơm của hoa tử đằng quanh quẩn trong xe, một chút xíu chui vào trong hơi thở của cô, thanh nhã tinh tế tỉ mỉ, vô cùng dễ ngửi.
Bàn tay vốn có chút khô ráo của cô lập tức trở nên trắng nõn trong suốt, Thân Mục Dã thấy vậy rất hài lòng, nhét kem tay vào trong lòng bàn tay cô: “Tay của em quá khô, rảnh rỗi thì bôi kem tay đi, tay của em rất lạnh.”
Liên Trăn kinh ngạc nhìn anh, cả trái tim như bị va chạm nhẹ.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai bôi kem tay cho cô như này, ngay cả Lệ Đông Sâm cũng không hề, mấy ngày nay vừa khéo cô dùng hết kem tay, không kịp đi mua, không ngờ anh ta lại chú ý tới, nghĩ đến những lời anh ta nói với em trai mình buổi sáng, dường như anh ta cũng có một mặt tỉ mỉ.
“Cái đó... Cám ơn....” cô cúi đầu hạt dưa, âm thanh nhỏ bé như gạt ra từ trong cổ họng.
“Em nói cái gì?” Thân Mục Dã có chút giật mình, lòng nghi ngờ mình nghe lầm.
Cô ảo não cắn môi, cằm gần như sắp chạm đến xương quai xanh: “Chính là... Cám ơn... chuyện buổi sáng....”
Vành tai cô lặng lẽ nổi lên màu phấn hồng, làn mi chớp chớp, như khẩn trương, lại như thẹn thùng, ánh mắt Thân Mục Dã nhìn cô chăm chú dần dần trở nên thâm thúy lấp lóe, có một cái chớp mắt, hàng rào của trái tim anh như bị chạm nhẹ.
“Lần sau gặp loại chuyện này, nếu như tôi không có ở đây, đừng can thiệp vào, con người bây giờ hay lấn yếu sợ mạnh.” anh nâng cằm cô lên, cúi đầu đối mặt với cô, ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu vào, ngay cả khóe mắt anh xưa nay vốn lạnh lùng dường như cũng nhiễm ánh sáng dịu dàng, một chùm sáng bên ngoài chiếu vào người anh, phác hoạ sườn mặt hoàn mỹ của anh mông lung mê người.
Trong lòng Liên Trăn nhảy loạn, bàn tay nắm kem tay khẩn trương nắm mạnh, đầu trống không ngơ ngác nhẹ gật đầu.
“Thật ngoan.” anh như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vén tóc mái của cô, không hề có điềm báo trước cúi đầu, nụ hôn ấm áp rơi vào trên trán cô, như lông vũ lướt qua tâm khảm, đầu Liên Trăn ong một tiếng trở nên trống rỗng, cả người như ngơ ngẩn quên cả phản kháng.
Anh khởi động xe, tâm tình không tệ hòa vào dòng xe cộ, đầu óc Liên Trăn ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến khi đi ra bên ngoài xe bắt đầu trở nên chen chúc, mới bỗng nhiên nhớ ra: “Chúng ta định đi đâu?”
“Hẹn giám đốc tập đoàn thông tin Hạ Hàng ăn cơm, sau này em qua đó làm việc là được rồi.” Thân Mục Dã bỗng nhiên nắm tay trái cô, lòng bàn tay sờ lên mu bàn tay cô, Liên Trăn ngơ ngác cúi đầu nhìn, nhìn hai bàn tay nắm chặt, không nhịn được nghĩ lên lúc trước mỗi lần Lệ Đông Sâm lái xe cũng nắm tay cô như thế này, như thể không nỡ tách rời một giây phút nào.