“Vậy sau này em có muốn được ngầu như anh không?” Thân Mục Dã cúi đầu hỏi.
“Muốn.” Liên Dực dùng sức gật đầu.
“Vậy em hãy học hành cho giỏi, mà lại nam tử hán không thể dễ dàng khóc nhè, như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy em rất yếu đuối, mẹ em và chị em cũng sẽ lo lắng cho em.” trong con mắt thâm thúy của Thân Mục Dã tràn ra mấy tia dịu dàng. Liên Trăn bên cạnh nhìn mà khẽ giật mình, không ngờ mấy câu nói như vậy sẽ được nói ra từ trong miệng người bất cần đời như anh, nhất thời trong lòng lại có mấy phần phức tạp, nói thật, mặc dù có đôi khi anh rất hèn hạ, nhưng hình như gần đây mỗi lần cô gặp nạn, đều là anh đến trút giận giúp cô, chứ không phải là Lệ Đông Sâm một mực nói muốn bảo vệ cô.
“Sau này em sẽ không khóc nữa.” Liên Dực áy náy mím chặt môi, thề nói: “Sau này em sẽ không khóc nữa đâu.”
“Thật ngoan.” Thân Mục Dã xoa đầu nhỏ của cậu, Thẩm Nghệ Chi cảm kích lại nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không nhờ có cậu, sợ rằng Dực Nhi nhà tôi đã bị đuổi học, không biết nên xưng hô với cậu như thế nào....”
“Cháu họ Thân, tên Mục Dã.” Thân Mục Dã ý vị thâm trường nhìn Liên Trăn một cái, trong lòng cô căng thẳng, sợ anh nói lung tung, vội nói: “Mẹ, anh ấy là cậu của một học sinh trong trường cũ con dạy.”
“Ồ, thì ra là thế.” Thẩm Nghệ Chi hiểu rõ, dù sao cũng là người từng trải, nhìn người đàn ông và con gái của mình khẳng định có quan hệ không bình thường, mới thấy hiệu trưởng sợ anh như vậy, chắc hẳn gia đình không hề thua kém Lệ gia, một Lệ gia đã không nhìn trúng bọn họ, nói gì đến gia đình của người đàn ông này. Bây giờ bà chỉ mong con gái tìm gia đình bình thường là được: “Đúng là làm phiền cậu rồi.”
“Không sao, lúc đầu mọi người cũng chịu tủi thân mà.” Thân Mục Dã cười nhạt một tiếng, khi đang nói chuyện, mấy người đã đi xuống cầu thang, ở cửa có chiếc Aston Martin màu xám đang đỗ: “Dì, để cháu đưa mọi người trở về đi.”
“Không cần, tôi còn phải đi chợ mua ít thức ăn, hôm nào Trăn Trăn nhà tôi sẽ mời cậu ăn bữa cơm.” Thẩm Nghệ Chi khách khí nói.
“Vậy được rồi, đã như vậy, cháu xin đi trước.” Thân Mục Dã lễ phép khoát khoát tay, lên xe.
“Anh trai, hẹn gặp lại.” Liên Dực lưu luyến phất tay.
“Hẹn gặp lại, lần sau anh trai dẫn em đi chơi nhé.” tầm mắt Thân Mục Dã lướt qua Liên Trăn, đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
Chờ anh vừa đi, Thẩm Nghệ Chi mới phức tạp nhìn về phía con gái: “Trăn Trăn, có phải cậu ta đang theo đuổi con không.”
Theo đuổi sao? Trong lòng Liên Trăn cười khổ, cũng không thể coi là vậy, công tử nhà giàu như vậy chỉ muốn chơi đùa thôi: “Mẹ, con và anh ta không có khả năng.”
“Mặc dù cậu ta giúp chúng ta, mẹ cũng không nên nói những lời này, có điều chúng ta không trèo cao nổi gia đình như cậu ta đâu, dù cậu ta bằng lòng, trong nhà cậu ta cũng sẽ phản đối, ví dụ như Lệ gia....” nói lên Lệ gia, Thẩm Nghệ Chi liền nổi nóng: “May mà con không gả đi, con đi theo cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta không nói một tiếng vứt bỏ con thì thôi, bọn họ thì hay rồi, trái lại còn khiến chúng ta cùng đường mạt lộ, ngay cả trẻ con cũng không tha, chưa từng thấy ai ác như vậy, Đông Sâm còn liên lạc với con không, sau khi này đừng qua lại với nhau nữa, chúng ta không thể trêu vào được đâu.”
“Con sẽ không liên lạc nữa đâu.” trong lòng Liên Trăn đau xót, cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng.
Trên đường trở về, cô lấy điện thoại di động ra nhìn tên “Lệ Đông Sâm” hồi lâu, ấn vào nút xóa, xóa phương thức liên lạc với anh, Wechat của anh, QQ của anh.
Mỗi một lần xóa như thế ném thứ quan trọng nhất sinh mệnh ra ngoài cửa sổ, lưu luyến như vậy, đau nhức như vậy
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhà cao tầng nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng, tựa như chuyện của cô và Lệ Đông Sâm, rốt cuộc sẽ bị chôn vùi trong thời gian.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn ngắn nhảy vào, cô ấn mở, là Thân Mục Dã: “Sáu giờ chiều tôi tới đón em.”
Sau lưng cô lành lạnh, mọi chuyện tối qua lại xông vào trong đầu lần nữa, cô cảm thấy cơ thể không phải là của mình, tay cầm di động hơi run run.