Liên Trăn hoảng sợ ngẩng đầu, quỳ trên mặt đất: “Ông, cháu cầu xin ông đừng bắt cháu ly hôn với anh ấy, cháu đã đồng ý với Mục Dã, về sau sẽ sinh con cho anh ấy, sinh bao nhiêu đứa cũng được.”
“Cháu quỳ xuống cũng vô dụng, xảy ra chuyện hoang đường như vậy đã mất mặt lắm rồi.” Ông cụ thở sâu, lấy từ trong túi quần ra tấm chi phiếu: “Ở đây có một trăm triệu, hoàn toàn có thể cho con cháu có được cuộc sống đầy đủ, xin cháu đừng dây dưa với Mục Dã nhà ông nữa, cháu biết ông không mắng cháu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ cháu rồi, chờ ngày mai trời vừa sáng, bà cháu đi tản bộ, cháu hãy mang đứa bé rời đi đi.”
“Cháu không đồng ý.” Cùng với âm thanh mở cửa vang lên, Thân Mục Dã mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhanh chân đi vào, nhìn thấy người phụ nữ quỳ trên mặt đất, trong lòng đau nhức kịch liệt, đi đến đỡ cô đứng dậy: “Ông, cô ấy không làm gì sai, người sai là cháu, lúc trước hoàn toàn không nên đi trêu chọc cô ấy.”
“Cháu im ngay.” Ông cụ Thân tức giận đến mức toàn thân phát run, đánh vào mặt anh một cái: “Từ nhỏ ông và bà cháu quá dung túng cháu, tạo thành tính tình cháu vô pháp vô thiên, kẻ đầu têu là cháu, cháu còn không biết xấu hổ nói với ông, nếu không phải cha cháu nói chuyện Tuyền Tuyền cho ông biết, ông thiếu chút nữa đã công chứng di chúc, cơ nghiệp Thân gia chúng ta vất vả gây dựng lại cho người ngoài, có phải cháu cho rằng công ty không phải do cháu gây dựng, cho nên cảm thấy không quan trọng hay không?”
Thân Mục Dã chịu một cái tát có chút ảo não, nhưng nghĩ lại thấy mình không đúng, đành phải nuốt tức giận vào trong bụng: “Ông, lúc đầu cháu không biết chuyện ông lập di chúc, Tuyền Tuyền là cháu nhìn nó sinh ra, cháu vẫn luôn coi nó là con ruột của mình, cháu cũng mới biết được gần đây, ông muốn cháu để nó đi, cháu cũng không đành lòng, cháu không tin ông không có tình cảm gì với nó, xin ông hãy để nó ở Thân gia, về sau cháu sẽ không chia di sản cho nó…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây