Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 40: Ngoan, gọi anh trai

Chương Trước Chương Tiếp

Giáo viên Ngô vội kéo bọn họ khuyên nhủ: “Đừng mà, hai người thử nghĩ xem, Liên Dực còn nhỏ như vậy, nếu như không tra rõ việc này, chẳng lẽ hai người hi vọng cậu bé gánh tội danh ăn cắp cả một đời sao.”

Trong lòng Liên Trăn rối rắm, Thẩm Nghệ Chi nghĩ rằng người hiệu trưởng này không hề hồ đồ, nhẹ gật đầu: “Chúng ta đi đi, coi như suy nghĩ vì Dực Nhi.”

Nói xong nắm tay con trai đi cùng giáo viên Ngô, Liên Trăn do dự một chút, vẫn đi theo.

Lúc đến phòng làm việc của hiệu trưởng, phát hiện Thân Mục Dã ngồi ở trên ghế sa lon, bộ đồ đen trắng thể hiện rõ phong phạm quý công tử ưu nhã, bên cạnh anh là chủ nhiệm và hiệu trưởng lấy lòng đứng đấy, hiệu trưởng đang cúi người châm thuốc cho anh.

“Đại thiếu, người đến, người đến rồi.” hiệu trưởng dáng người hơi mập mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đón đám Liên Trăn vào, khiến cho Thẩm Nghệ Chi và Liên Dực thấy vô cùng được nâng niu.

“Ừ.” Thân Mục Dã cầm điếu thuốc híp hút thuốc, nhíu mày liếc nhìn Liên Trăn một cái, lại nhìn đứa bé có mấy phần giống cô đứng bên cạnh cô, sau đó vẫy vẫy tay với cậu bé đó: “Tới đây.”

Đôi mắt to đen lúng liếng của Liên Dực không hiểu lắm chớp chớp, nhìn mẹ một chút, lại nhìn chị một chút, thấy Liên Trăn nhẹ gật đầu, mới đi tới: “Chú....”

Thân Mục Dã bị sặc ho khan, tức giận nhướng mày: “Anh già như vậy sao, em phải gọi anh là anh, ngoan nào.”

Liên Dực mờ mịt lại ngoan ngoãn hé môi nói: “Anh trai.”

Liên Trăn im lặng, chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy, có điều ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc tuổi của anh ta là bao nhiêu.

“Nhìn xem nào, đứa trẻ ngoan quá.” Thân Mục Dã cười tủm tỉm bế cậu lên: “Nói cho anh nghe, em có trộm tiền của bạn hay không?”

“Em không làm, là bọn họ đổ oan cho em.” Liên Dực tức giận đỏ vành mắt, đôi mắt to tròn giống y hệt Liên Trăn.

Thân Mục Dã nở nụ cười trên mặt, nhìn sang hiệu trưởng nói: “Nghe thấy chưa, thằng bé nói nó trộm, hiệu trưởng, sợ rằng ông đã lớn tuổi, hồ đồ rồi, chẳng lẽ bạn bè của Thân Mục Dã còn phải đến trộm một trăm đồng của trường ông à.”

“Thật sự vô cùng xin lỗi, đó là hiểu lầm.” khuôn mặt chủ nhiệm run rẩy, bị dọa đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh.

Giọng của Thân Mục Dã vân đạm phong khinh: “Ông nói hiểu lầm thì là hiểu lầm, chẳng lẽ bạn tôi phải mặc cho ông bắt nạt thì bắt nạt à, nhìn đi, đứa nhỏ này sưng cả hai mắt, ông là ai hả, hiệu trưởng Tăng, ông quản lý trường học như thế hả, may mà tôi còn nghe nói danh tiếng trường học của ông là tốt nhất toàn thành, tôi nhìn thấy ông cũng không muốn làm hiệu trưởng nữa, xem ra cần phải nói một tiếng với cấp trên của ông để đổi người mới được đúng không?”

“Đừng đừng.” bắp chân hiệu trưởng run lên: “Đại thiếu, thật ra không liên quan gì đến tôi đâu, là hai nhà Hứa Lệ bảo chúng tôi làm, hai nhà này đều là nhà giàu ở thành Tây, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nếu tôi biết là bạn của đại thiếu gia ngài, đánh chết tôi cũng không dám làm như vậy.”

Trong lòng Liên Trăn chấn động, thật đúng là Hứa gia, có điều không ngờ ngay cả Lệ gia cũng tham gia vào, Lệ Đông Sâm có biết không?

Thẩm Nghệ Chi càng tức giận đến suýt ngất: “Lệ gia bọn họ thực sự khinh người quá đáng, lừa gạt tình cảm của con nhiều năm như vậy thì cũng thôi đi, có phải còn muốn chúng ta không ở lại thành Tây được nữa hay không.”

“Ồ, ra là vậy.” Thân Mục Dã tiếng nói nhàn nhạt: “Đã là hai nhà Lệ Hứa thì tôi cũng hiểu rõ nỗi khó xử của ông, có điều chuyện đã làm, ông cũng phải trả lại công bằng cho đứa nhỏ này.” ngữ khí của anh dừng một chút, bỗng nhiên trầm thấp cười nói: “Tôi nhìn chủ nhiệm của bên ông hết sức không vừa mắt.”

Sắc mặt chủ nhiệm trắng nhợt, hiệu trưởng vọi nói: “Đại thiếu yên tâm, tôi biết nên xử lý thế nào.”

“Ừ.” Thân Mục Dã hài lòng gật đầu: “Mặt khác hiệu trưởng ông phải cùng chủ nhiệm lớp ông ta xin lỗi đứa nhỏ này ngay trước mặt các học sinh toàn trường, làm sáng tỏ thằng bé không trộm đồ.”

“Vâng vâng vâng, tôi đồng ý hết.” cuối cùng hiệu trưởng khẽ thở phào, ông ta cũng từng được nghe độ hung ác của Thân đại thiếu, có thể như vậy giải quyết đã là may mắn rồi.

“Vậy cứ như thế đi, tôi thấy hôm nay sợ là đứa nhỏ này không còn tâm trạng học hành gì nữa, vậy nghỉ ngơi một ngày, các ông hãy chuyện giải quyết thỏa đáng, ngày mai tôi sẽ cho thằng bé đến, nếu còn nghe thấy lời đàm tiếu nào nữa, cũng đừng trách tôi không khách khí.” Thân Mục Dã dặn dò hai câu, cũng mặc kệ chủ nhiệm kia cầu xin thế nào, nắm tay Liên Dực đi ra ngoài.

Giờ phút này, Liên Dực đã hoàn toàn ngây dại, cậu chỉ biết là anh trai này đang giúp cậu trút giận, đẹp trai hơn cả anh rể trước kia của cậu nhiều, chờ vừa ra khỏi văn phòng, vẻ mặt cậu mới tràn ngập sùng bái kêu lên: “Anh trai, anh ngầu quá, vừa rồi chủ nhiệm đó một mực bắt nạt mẹ em, anh tùy tiện nói mấy câu đã khiến ông ta sợ tè ra quần.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️