Sau khi Liên Dực cúp điện thoại lập tức mừng rỡ: “Anh rể nói, tối nay sẽ tới, chị, bây giờ chị có thể yên tâm được rồi.”
“Nhanh nhảu.” Liên Trăn nhéo khuôn mặt cậu, rốt cục trên khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười: “Liên Dực, cám ơn em.”
“Hì hì.” Liên Dực ngượng ngùng gãi đầu.
Khoảng chín giờ, chuông cửa vang lên, Liên Dực chạy tới mở cửa, sau đó cửa mở ra, Thân Mục Dã đi ra từ trong thang máy, cậu đã vui vẻ chạy tới: “Anh rể, anh tới rồi, em chờ anh rất lâu.”
“Mua cho em chút đồ ăn vặt.” Thân Mục Dã mỉm cười đưa hai túi ny lon lớn trong tay đưa tới, Liên Dực thấy thế, cười không ngậm miệng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây