“Tôi van xin ông đừng đuổi con tôi.” Thẩm Nghệ Chi gấp nỗi nước mắt chảy ra, xông lên giữ chặt ống tay áo thầy chủ nhiệm nói: “hãy cho đứa bé thêm một cơ hội đi.”
“Cơ hội thì được, nhưng con bà nhất định phải thừa nhận nó ăn cắp và xin lỗi ngay trước mặt toàn trường.” chủ nhiệm lạnh lùng nói.
“Con không đi, con thà bị đuổi học, con thà không học hành nữa, con không hề làm tại sao con phải thừa nhận.” Kiều Liên Dực kịch liệt kêu to.
Liên Trăn tức giận đến nỗi khuôn mặt biến thành màu đen, đứa bé còn nhỏ như vậy, nếu để cho cậu xin lỗi ngay trước mặt toàn trường, những đứa trẻ khác trong trường sẽ có thành kiến về cậu, coi cậu là trẻ trộm cả đời.
Chủ nhiệm này rõ ràng là kiếm cớ cố ý đuổi học Kiều Liên Dực, nhất định là có người giở trò phía sau, lời Thân Mục Dã nói đêm qua bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, cô rùng mình một cái, quay người cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi cho anh, bởi vì tức giận, cả bàn tay gần như đang phát run.
“Alo....” âm thanh mơ hồ truyền đến từ trong ống nghe, hình như còn chưa tỉnh ngủ.
“Thân Mục Dã, rốt cuộc anh muốn thế nào.” Liên Trăn run rẩy mắng: “Đêm qua tôi đã đi theo anh, vì sao anh còn muốn đối phó với em trai tôi như vậy, nếu anh cảm thấy không cam tâm, muốn tổn thương tôi thế nào cũng được, thằng bé vẫn còn là con nít.”
“Em đang nói bậy bạ gì đó.” Thân Mục Dã căm tức vuốt vuốt tóc.
“Đừng giả vờ với tôi, hiện giờ trường học nói em trai tôi là trộm, muốn đuổi học nó.” Liên Trăn cắn răng nói: “Ngoại trừ anh ra còn ai có bản lãnh như vậy.”
“Mẹ nó, chuyện quái gì đây.” Thân Mục Dã mắng nhỏ câu: “Em chờ đó, đừng tranh cãi với bọn họ, tôi lập tức tới ngay.”
Liên Trăn sững sờ, nghe giọng điệu của anh ta giống như không phải anh ta làm, vậy là ai làm, có phải là Đặng Ngọc Đồng làm không? Nhưng cô và con trai bà ta đã kết thúc rồi, nhà bọn họ không khỏi quá độc ác rồi.
Trong chốc lát này, tiếng khóc trong phòng làm việc lớn hơn, Thẩm Nghệ Chi quỳ trên mặt đất ôm chân chủ nhiệm cầu khẩn: “Tôi quỳ xuống cho ông, van xin ông.”
“Bà quỳ cũng vô dụng thôi, đi về nhà đi, đừng khiến người ta chán ghét nữa.” chủ nhiệm mặt không thay đổi nói.
“Mẹ, mẹ đừng quỳ, con không học, không đi học nữa.” Liên Dực ở một bên gào khóc lôi kéo, Liên Trăn nhìn mà hai mắt mỏi nhừ, đều do cô, chẳng những liên lụy em trai còn mệt mẹ tuổi đã cao còn phải quỳ xuống cho người ta.
“Mẹ, chúng ta lại đổi trường học cho Dực Nhi là được, thành Tây không phải chỉ có mỗi trường này.” Liên Trăn khô khốc nói: “Chỉ cần Dực Nhi chịu để tâm học hành, học ở đâu cũng như nhau thôi.”
“Mẹ, chị nói đúng, sau này con nhất định sẽ đi học cho giỏi.” Liên Dực không ngừng gật đầu, khóc nước mũi cũng chảy ra.
“Ngoan.” Thẩm Nghệ Chi rưng rưng lau mũi cho cậu, được hai đứa con nâng đỡ chậm rãi đứng lên, Kiều Liên Trăn giúp đỡ em trai mau chóng làm thủ tục nghi học, lại giúp cậu đi phòng học thu dọn cặp sách, lúc đi vào, nghe thấy tiếng bàn tán chỉ trỏ của những đứa trẻ trong phòng học.
“Nghe nói Kiều Liên Dực bị đuổi học?”
“Cậu ta là kẻ trộm, trộm tiền của người khác.”
“Bảo sao thu dọn cặp sách cũng không dám đến.”
... .
Liên Trăn nắm chặt cặp sách, quay đầu, nhìn qua những đứa trẻ đó, nói rõ từng câu từng chữ: “Liên Dực không phải là kẻ trộm.”
Các học sinh yên tĩnh, Liên Trăn đeo cặp sách bước nhanh rời phòng học, lúc xuống dưới, chợt thấy giáo viên Ngô vội vội vàng vàng chạy xuống: “Kiều tiểu thư, cô đừng đi, tuyệt đối đừng đi, hiệu trưởng chúng tôi gọi mọi người tới phòng làm việc một chuyến.”
“Liên Dực đã thôi học, các ông còn muốn làm cái gì.” Bây giờ Thẩm Nghệ Chi đã nhìn thấu những giáo viên này.
“Hiệu trưởng chúng tôi cũng đã biết chuyện này, nói là muốn điều tra lần nữa, đến lúc đó nói không chừng Liên Dực còn có thể ở lại.” giọng điệu lấy lòng của giáo viên Ngô như quay ngoắt một trăm tám mươi độ so với vừa rồi.
Liên Trăn nghĩ đến Thân Mục Dã, cô không muốn để cho anh giúp mình, luôn cảm thấy như nợ thứ gì: “Không cần, chúng tôi đã quyết định chuyển trường cho Liên Dực, mẹ, chúng ta đi thôi.”