Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 38: Đuổi học

Chương Trước Chương Tiếp

“Đừng dài dòng, xế chiều ngày mai tôi tới đón em.” trong lời nói của Thân Mục Dã không mang theo bất cứ chỗ trống phản kháng nào: “Mau vào đi, tôi nhìn em đi vào.”

Liên Trăn sững sờ, nhớ tới lúc vừa yêu đương mỗi lần Lệ Đông Sâm đưa cô về nhà đều nói như vậy, hốc mắt không khỏi ê ẩm, cô quay người, lê chân đau nhức đi vào trong khu cư xá, mãi đến khi không nhìn thấy anh mới dừng lại, nước mắt lại bừng lên.

Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, chẳng những bị Lệ Đông Sâm quen nhiều năm đá, còn bị một tên ác ma như này quấn lấy.

Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ tràn ngập bóng tối.

Lúc nửa đêm, Liên Trăn bị ác mộng làm tỉnh rất nhiều lần, trong mơ, Thân Mục Dã ở phía trên tra tấn cô, ức hiếp cô, cô đau đến chết đi sống lại cũng không để ý tới, buổi sáng khi tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hoa mắt váng đầu, cơ thể không có chỗ nào được thoải mái.

Cô tắm xong đi ra, đúng lúc đụng phải Thẩm Nghệ Chi đang lau nhà, lau một lát, bà đứng thẳng người đấm bóp lưng eo, Liên Trăn biết eo bà không tốt, vội qua cầm đồ lau nhà: “Mẹ, để con làm cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Nghệ Chi vỗ vỗ vai, thở dài: “công việc ngày hôm qua thế nào?”

“Tàm tạm thôi ạ.” Liên Trăn cúi đầu không có mặt mũi ngẩng đầu.

“Vẫn nên tìm công việc ổn định hơn đi.” Thẩm Nghệ Chi cảm khái nói: “mấy ngày trước Dực Nhi mới nộp phí học thêm tiếng Anh, bỏ ra hơn một ngàn, hiện tại đang hết sạch tiền rồi, tháng này không tiết kiệm được đồng nào cả.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ mau chóng tìm được việc làm.” Liên Trăn nghe thấy vậy áy náy không thôi, lúc này, chuông điện thoại di động của Thẩm Nghệ Chi vang lên, bà nghe một lát đã thất kinh nói: “... Dực Nhi nhà tôi sẽ không trộm tiền đâu... Giáo viên Ngô, tôi sẽ đến ngay đây....”

“Làm sao vậy ạ?” Liên Trăn vội vàng hỏi.

“Ai, vừa rồi giáo viên Ngô gọi điện thoại tới nói Dực Nhi trộm tiền của bạn cùng lớp ở trường học, việc này còn ầm ĩ đến thầy chủ nhiệm nữa, nói là muốn đuổi học, bây giờ giáo viên bảo mẹ qua.” Thẩm Nghệ Chi gấp gáp tay chân hốt hoảng, cầm theo túi tiền ngay cả giày cũng quên không thay đã đi ra cửa, vẫn là Liên Trăn nhắc nhở: “Mẹ, để con đi cùng mẹ.”

Hai mẹ con mới tới trường học, đã nghe thấy một âm thanh mạnh mẽ truyền tới từ trong phòng học: “Trường này của các ông là trường gì vậy, lúc đầu nếu tôi biết ngay cả trộm cũng có thể vào được trường của các ông, tôi đã không cho con tôi tới đây rồi....”

“Cháu không trộm tiền, cháu không có trộm... hu hu....”

“Dực Nhi....” Thẩm Nghệ Chi đi vào đã thấy con trai mình đứng ở trong góc nhỏ lau nước mắt, mấy người lớn vây quanh đứa bé chỉ trỏ, trái tim bà tê rần, vội xông vào ôm lấy con trai: “Giáo viên Ngô, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

“Bà Thẩm, bà tới thật đúng lúc.” giáo viên Ngô khó xử nói: “Là như này, chiều hôm qua cha mẹ của Dư Lập Tường lớp tôi cho cậu bé một trăm đồng, Dư Lập Tường bỏ tiền vào trong cặp, ai ngờ giữa trưa hôm qua cậu bé ra ngoài mua đồ, tiền đã không thấy tăm hơi, cậu bé nói chuyện này cho tôi, buổi chiều tôi nói ngay ở trong lớp, để ai trộm tiền chủ động giao ra, về sau không ai nói, đến sáng nay bạn ngồi cùng bàn Kiều Liên Dực trong lúc vô tình liền phát hiện một trăm tệ này, sau đó nói chuyện này cho tôi, tôi điều tra, đồng tiền này giống hệt tiền Dư Lập Tường làm mất hôm qua.”

“Em không trộm, không trộm.” Kiều Liên Dực đột nhiên kích động gào họng hét ầm lên.

Liên Trăn vốn biết tính nết em trai mình, mỗi lần chịu tủi thân cậu lại có dáng vẻ này, vội ôm cậu dỗ dành nói: “Được, chị tin tưởng em không trộm.”

“Chị, em thật sự không trộm, em cũng không biết tiền đó ở đâu ra.” Kiều Liên Dực khóc nức nở nói.

“Được rồi được rồi, trộm tiền còn không thừa nhận, không biết cả nhà cô dạy dỗ con mình như thế nào.” thầy chủ nhiệm không nhịn được nói: “hai người dẫn đứa nhỏ này trở về đi, trường học của chúng tôi sẽ không cần đứa trẻ phẩm hạnh không đoan chính này đâu.”

Cơ thể Thẩm Nghệ Chi lung lay, Liên Trăn tức giận nói: “Liên Dực sẽ không trộm tiền, khả năng đây là hiểu lầm, lại nói, dù có trộm tiền, luật phát giáo dục bắt buộc quy định không được đuổi học học sinh tiểu học, các ông giáo dục là được rồi, dựa vào cái gì động một chút lại tước đoạt đi quyền học tập của học sinh tiểu học vậy, các ông làm như tôi có thể tố cáo lên bộ giáo dục đấy.”

“Đó là trường công, chỗ tôi là trường học tư nhân tốt nhất toàn thành, tuyệt đối không cho phép học sinh không có nhân phẩm không có đạo đức này ở lại được, cô muốn tố cáo thì tố cáo.” thầy chủ nhiệm nhàn nhạt khoát tay: “Đi nhanh đi, dù sao chúng tôi cũng không cần học sinh như vậy đâu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️