Toàn bộ quá trình, cô như cơ thể không có linh hồn, nếu như không có nước mắt của cô, Thân Mục Dã gần như cho rằng cô chính là búp bê vải.
Mãi mới chờ đến lúc kết thúc, nước mắt trong mắt cô cũng đã chảy khô, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ rằng có một ngày cô sẽ bị người nhục nhã như này, cô cũng không còn có thể ở bên Lệ Đông Sâm được nữa, ngay cả hi vọng cũng không có.
Thân Mục Dã cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chỉnh lại quần áo, thấy cô còn ở nơi đó không nhúc nhích, bờ môi bị cắn dính đầy máu tươi, gương mặt thanh tú trắng như ma.
Rốt cuộc vẫn sinh ra mấy phần thương yêu, rút ra mấy tờ giấy khăn lau sạch sẽ giúp cô, cánh tay ôm cô mặc quần áo vào, nóng hổi hai tay ôm lấy cơ thể lạnh buốt của cô, dụ dỗ nói: “Đừng khóc, sau khi đi theo tôi, sẽ tốt hơn Lệ Đông Sâm nhiều.”
Nghe anh nhắc đến tên của Lệ Đông Sâm, rốt cục Liên Trăn có phản ứng, đưa tay dùng sức đẩy anh ngã trên ghế da, cuồng loạn khóc lên: “Anh cút đi, anh đúng là ma quỷ.”
Trán Thân Mục Dã bị cô đẩy va vào trên cửa, anh từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng đã bao giờ bị người ta đối xử như thế, ngẩng đầu lên trực tiếp tát một cái: “Mẹ nhà nó, Kiều Liên Trăn, đừng cho thể diện mà không cần, cho rằng bản thiếu dỗ cô, giúp cô, cô có thể làm xằng làm bậy đúng không, người nào không biết trong lòng cô chỉ có tên Lệ Đông Sâm kia, nhưng người ta sẽ lấy cô sao, vừa ý cô sao, nếu trong lòng người ta có cô, ngày đó ở khách sạn đã không vứt bỏ cô khóc lóc rồi, sẽ để cho cô bị tên hiệu trưởng kia bắt nạt sao, cô đúng là đồ ngốc, người ta nhắm vào cô ngốc, nhắm vào dù vứt bỏ cô, chỉ cần tùy tiện dỗ dành, lập tức cô sẽ hấp tấp chạy về mới có thể ném cô đi đấy.”
Mặt Liên Trăn bị anh tát “Ong ong.” nhưng cô không cảm thấy đau, ngược lại từng lời nói ác độc trong miệng anh như mũi tên hung hăng đâm vào trong nội tâm cô.
Cô đau đến ngũ tạng lục phủ cũng không phát ra được âm thanh nào, đúng vậy, chẳng phải cô quá ngốc sao, nếu Lệ Đông Sâm thật sự quan tâm cô như vậy, ngày đó vì sao lại bỏ mặc cô, không lấy cô, lại luôn bảo cô đợi anh.
Cô tâm tâm niệm niệm yêu Lệ Đông Sâm, vì sao lại đối xử với cô như vậy.
Rốt cuộc cô còn gì không bỏ xuống được, còn gì lưu luyến không quên.
Thân Mục Dã thấy cô không lên tiếng, cái tát đó khiến cô ngây ngây ngốc ngốc, anh hừ lạnh một tiếng, cất bước xuống xe đi đến vị trí lái, khởi động xe lái đến một cửa tiệm thuốc, anh xuống xe đi vào, sau một lát cầm thuốc và nước khoáng đi vào trong xe đưa cho cô: “Không muốn mang thai thì uống đi.”
Liên Trăn đã được chứng kiến sự hung ác của anh, run rẩy nhận thuốc uống một hớp nuốt xuống.
“Miệng đắng thì ăn viên sô cô la, lần trước cố ý mang cho em, em còn chưa lấy đi.” không biết Thân Mục Dã lấy ra hai hộp sô cô la từ chỗ nào, lấy một hộp, mở gói đưa cho cô: “Ăn hết đồ tôi đi, còn dám ném đi đừng trách tôi không khách khí.”
Liên Trăn chậm rãi nhận lấy, cắn một cái dưới ánh mắt hung tợn của anh, sô cô la vị anh đào lập tức chảy giữa răng môi, khiến đầu lưỡi mặn chát tràn ngập mùi thơm mềm mại ngọt ngào.
“Thật ngoan.” Thân Mục Dã cười nhẹ, khởi động xe lần nữa, lúc đến cửa nhà cô, anh mới mở khóa cửa xe, Liên Trăn giữ im lặng mở cửa đi xuống, lúc chân chạm xuống đất, hai chân đau run rẩy đứng không vững.
“Đau không?” Thân Mục Dã xuống xe nhu hòa ôm lấy cô: “Có cần tôi đưa em lên không?”
“Không cần, tôi có thể tự mình đi.” Liên Trăn thầm hận trừng kẻ đầu têu là anh, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi.
“Bảo bối, vẫn còn đang giận à, có điều lần này coi như cho em bài học, ngươi càng phản kháng đàn ông sẽ càng hung ác, lần sau muốn chịu ít giáo huấn thì ngoan ngoãn đi.” Thân Mục Dã đắc ý vỗ vỗ gò má cô: “cũng đừng làm công việc người mẫu đó nữa, con gái nên ít lộ mặt thôi, đến mai tôi tới đón em, dẫn em đi tìm công việc ổn thỏa.”
“Tôi không cần.” Liên Trăn cố nén phản cảm mở miệng, anh như này sẽ chỉ khiến cô cho rằng mình dùng cơ thể để trao đổi.