Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 36: Chọc giận

Chương Trước Chương Tiếp

“Anh nói đủ chưa.” Liên Trăn khóc mắng: “Anh có tư cách gì nói tôi, loại người như anh ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không biết, anh đừng quên khi ở khách sạn biệt thự anh đã làm gì với tôi.”

“Em nói đúng, anh không đề cập tới tôi cũng sắp quên.” Thân Mục Dã hung tợn nở nụ cười: “Quên lúc trước em đã đồng ý gì với tôi, đi theo tôi.”

Sau lưng Liên Trăn toát lên hơi lạnh, cắn răng ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Lần trước là anh uy hiếp tôi mới chịu đồng ý, hiện tại tôi và Lệ Đông Sâm đã chia tay, anh muốn nói ra thì cứ nói đi, dù sao tôi cũng không quan tâm.”

“Không quan tâm?” Thân Mục Dã cười càng thêm dịu dàng: “Nhìn dáng vẻ khẩn trương của em ngày đó, em coi tôi là đồ đần à, có điều nếu như em thật sự không quan tâm tôi có thể gọi điện thoại để người quen lan rộng ra ngoài....”

Anh nói xong ấn số điện thoại, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Alo, Nguyên Dương, chuyện tôi nói với anh....”

Khuôn mặt Liên Trăn lập tức tái nhợt, vội vàng kéo tay anh lại: “Đừng... Đừng, cầu xin anh, Thân tiên sinh, đừng làm như vậy....”

Thân Mục Dã buông mắt nhìn cô, cười khẽ, cúp máy, sau đó mang theo tàn nhẫn nắm cằm cô: “Thế nào, sợ rồi à, Liên Trăn, thật ra trong lòng em vẫn rất quan tâm Lệ Đông Sâm, em để ý cái nhìn của anh ta đối với em, để em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi có một ngàn loại biện pháp, Lệ gia chỉ khiến nhà em phải dọn đi mà thôi, mà tôi... Có thể khiến nhà em không có đồng nào ở thành Tây, thậm chí thân bại danh liệt, em có thể không suy nghĩ cho mình, nhưng em hãy nghĩ đến người em trai ít tuổi của em, lúc nào tôi cũng có thể khiến thằng bé trở thành chuyện cười, em đừng quên tôi lật đổ Tôn Nhất Dương thế nào.”

Không ngờ anh ta lại rõ chuyện của nhà mình như lòng bàn tay, Liên Trăn sợ hãi khiếp nhược bờ môi run rẩy, lần đầu tiên cảm giác được một nỗi tuyệt vọng không chỗ che thân, cô có thể không để ý bản thân, nhưng em trai cô còn nhỏ như vậy, hơi đi nhầm một cái, đời này sẽ bị phá hủy.

Thân Mục Dã hài lòng cười một tiếng, kéo cô đi xuống dưới, cô như con rối máy móc, mặc cho anh thô bạo ném vào trong xe.

Liên Trăn ngã hoa mắt váng đầu, chỗ ban ngày ngã bị thương đau rát, cô cật lực đứng lên, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại áp xuống, dừng ở chỗ cách môi cô mấy centimet, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu vào, cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt âm u của anh bỗng nhiên ngưng lại, trở nên như chấm nhỏ sáng chói trong màn đêm, rạng rỡ phát sáng, đẹp mắt không nói nên lời.

Liên Trăn chỉ cảm thấy hô hấp dừng lại, một bàn tay dày rộng rơi vào phía sau lưng cô, nhiệt độ lòng bàn tay ủi bỏng da thịt của cô, nổi lên một tầng run rẩy.

“Đừng mà, Thân tiên sinh, van xin anh....” cô cầu khẩn lần nữa, nước mắt óng ánh sáng long lanh như trân châu lướt qua gương mặt như tuyết, trong lúc vô tình để lộ ra mị thái yếu đuối khiến Thân Mục Dã có chút thất thần.

Khi nước mắt chảy qua bờ môi khô nứt của cô, anh khẽ thở dài, bờ môi thơm mùi rượu vang ngậm lấy môi cô, trầm thấp nỉ non: “Lúc đầu tôi cũng từ bỏ, là em đụng vào cửa, ngoan, môi đẹp như vậy không ai che chở thực sự quá đáng tiếc.”

Bờ môi nóng hổi của anh như muốn khiến môi cô cũng nóng theo, Liên Trăn sợ hãi không biết làm sao, vô thức rơi lệ mâu thuẫn, lần trước là ngất đi, lần này là tỉnh táo, cô không muốn cũng không thể đón nhận một người đàn ông khác đối xử với cô như vậy: “Thân tiên sinh, tôi cầu xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy.”

Cô khóc lóc cầu khẩn, ban đầu anh còn có kiên nhẫn, về sau khóc phiền, cũng nảy sinh tức giận, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô... .

Cô đau đến nỗi vừa đá vừa kêu, anh cũng không tốt gì, tức giận cảnh cáo nói: “Có phải em muốn cho người bên ngoài biết chúng ta đang làm cái gì hay không?”

Xe dừng ở bên lề đường, còn thỉnh thoảng có người đi ngang qua, cô bị dọa nhất thời không còn dám động đậy, chỉ có thể cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️