Càng nghĩ càng thấy đến thẹn thùng, cả khuôn mặt vùi trong chăn, động tác nhỏ này khiến Thân Mục Dã tỉnh lại, mở mắt ra, khóe miệng nổi lên đường cong ngọt ngào, ôm lấy cô từ trong chăn, mỉm cười nhìn cô: “Bảo bối, tỉnh rồi à, còn nhớ rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?”
“Có thể... Xảy ra chuyện gì, chỉ là... Uống rượu say thôi.” Liên Trăn thẹn thùng không dám nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói.
Thân Mục Dã đưa tình nhìn chằm chằm cô cười một tiếng lần nữa, cả khuôn mặt Liên Trăn như bốc cháy, ngay khi cô không biết làm sao, ngón trỏ anh chậm rãi nâng cằm cô lên, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu tình cảm ôn nhuận có chút không giống ngày xưa: “Đêm qua em trở nên vô cùng nhiệt tình, Trăn Trăn, em khiến anh rất cảm động.”
“Mục Dã....” giọng anh trầm thấp khàn khàn như vậy, chua xót hôm qua Liên Trăn nén ở trong lòng đột nhiên như bong bóng nổi lên từ trong đất bùn, có xúc động, còn có tủi thân.
“Em không lưu loát như vậy, anh biết em là lần đầu tiên.” ngón tay Thân Mục Dã chạm vào bờ môi phấn nộn của cô, Liên Trăn vô cùng xấu hổ ngại ngùng lần nữa, vùi mặt vào trong lồng ngực anh: “Em chỉ muốn khiến anh vui vẻ thôi, vì anh, em sẵn lòng làm tất cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây