“Mình cũng cảm thấy.” sợ hãi trong lòng Liên Trăn mở rộng ra vô biên vô tận: “Hi vọng cô ấy biết Mục Dã có vợ rồi sẽ từ bỏ suy nghĩ đó.”
“Thời đại bây giờ người có giác ngộ như cậu không nhiều đâu, tóm lại, cậu nhớ lời mình, ít để Thân Mục Dã tiếp xúc với cô ta là được rồi.”
“Được rồi, mình đi trả lại tiền cho cậu trước đã.” Liên Trăn tâm sự nặng nề tìm ngân hàng gần đó, chuyển hai trăm nghìn tệ cho cô ấy.
Sau đó cô chủ động gọi điện thoại cho Thân Mục Dã: “Mục Dã, em vừa tiêu hai trăm nghìn tệ.”
“Anh biết rồi, có tin nhắn thông báo của ngân hàng.” Thân Mục Dã có chút kinh ngạc, mặc dù anh cho cô thẻ, nhưng bình thường thấy cô dùng không nhiều, ngoại trừ mua quần áo cho mình và ông bà, Tuyền Tuyền ra, thật ra bản thân cô rất ít dùng tiền, ngay cả đồ trang sức cũng ít mua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây