Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 32: Tôn nhất dương không may

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhìn ông như thế, cháu trai khó mà về được, ông hung ác như thế làm cái gì.”, bà cụ Thân trừng mắt nhìn ông cụ, lại thân thiết nhìn về phía Thân Mục Dã: “Đồ ăn khách sạn không thể ăn, vậy cháu ăn no chưa, muốn ăn thêm chút nữa hay không.”

“Đừng bà ơi, cháu hơi mệt chút, về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người cứ ăn đi.”, Thân Mục Dã đứng dậy cười với bà cụ, cắm tay vào túi quần đi lên lầu.

“Bà nhìn bà xem, thằng bé đều bị bà làm hư rồi.”, ông cụ Thân thở phì phì oán trách.

“Thân gia chúng ta cũng không phải là cưng chiều không được.”, bà cụ Thân trừng mắt xem thường, chỉ cần cháu trai bảo bối vui thì làm gì đều có thể.

---

Hôm sau, trời vừa sáng, Liên Trăn liền rời giường làm điểm tâm đưa Liên Dực đi học, trên đường bỗng nhiên điện thoại nhận được một tin tức gợi ý: “Hiệu trưởng học viện nghệ thuật Hải Dương Tây Thành dính líu tội ấu dâm nhiều trẻ em.”, đằng sau còn kèm theo hai tấm hình, một tấm là ảnh chụp trường học, một tấm khác là ảnh Tôn Nhất Dương bị còng lên xe cảnh sát.

Cô ngẩn ngơ hồi lâu, bỗng dưng nhớ tới hôm qua Thân Mục Dã nói phải đóng cửa trường học năng khiếu, chẳng lẽ là thật, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, hơn nữa Tôn Nhất Dương này không có khả năng xuống tay với trẻ em, hơn phân nửa là Thân Mục Dã nói với truyền thông.

Chuyện đã như vậy, Tôn Nhất Dương không ngồi tù cũng liền thôi, chỉ sợ ngay cả trường học năng khiếu cũng phải đóng cửa.

Trong lòng cô âm thầm dâng lên vài tia phức tạp, nên hỏi Thân Mục Dã một chút hay không, cô do dự hồi lâu rồi gửi một tin nhắn ngắn đi, anh không trả lời, giống như đá chìm xuống đáy biển, ngược lại wechat đột nhiên sôi trào lên, Athena: Trời ạ, Trăn Trăn, về sau cậu phải chú ý, không ngờ bây giờ hiệu trưởng trường học năng khiếu ngay cả trẻ em cũng không buông tha a, may mắn cậu không có ở trường học kia.

Hoa Phi nương nương: Cậu là heo à, cái kia chính là trường học của Đại Kiều mà.

Athena: Giật mình, mình quên mất, trách không được nghe tên rất quen tai...

Hoa Phi nương nương: Ngu ngốc.

Đại Kiều: Mình thất nghiệp rồi, có công việc gì muốn giới thiệu không.

Hoa Phi nương nương: Mình không có bạn bè gì làm nghề vũ đạo, chẳng qua có thể giúp cậu hỏi một chút.

Athena: Khiêu vũ chẳng qua là miếng cơm của người trẻ tuổi, Đại Kiều, mình khuyên cậu nên đổi việc sớm một chút.

Hoa Phi nương nương: Đúng vậy a, nếu không đến quán cà phê của mình làm đi.

Đại Kiều: Để mình nghĩ đã.

Liên Trăn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt, trong lòng mê mang, khi còn bé cô được nhà giàu nuôi lớn, gần như không lo ăn không lo mặc, bình thường trong lúc rảnh rỗi đều đi học đàn dương cầm, học khiêu vũ, học vẽ vời, khi người khác bắt đầu làm thuê ở bên ngoài thì cô vẫn còn đi học, cũng chính vì vậy sau khi Kiều gia phá sản, cô gần như trở thành đồ bỏ đi không thích ứng được với xã hội, vừa mới bắt đầu đi xin việc thì ngay cả công việc cũng không tìm ra, vẫn là Lệ Đông Sâm hỗ trợ, bây giờ cô cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô gửi đơn xin việc trên internet, ngược lại có mấy trường học năng khiếu gọi điện thoại, có điều tiền lương đều quá thấp, mắt thấy cuộc sống ngày ngày trôi qua, tiền tiết kiệm trong ngân hàng không còn thừa mấy, cô còn không có công việc, liền có chút nóng lòng, đúng lúc hôm đó nhìn thấy tin một quảng trường khai trương trên internet, bên trong muốn tuyển mấy người mẫu, 200 tệ một ngày, bao ăn, nếu như làm tốt có thể ký hợp đồng thời gian dài, hơn nữa vị trí cách trung tâm thành phố khá xa, hẳn là cũng sẽ không chạm mặt người quen, cô lập tức bấm dãy số người phụ trách bên đó, đối phương bảo cô hai giờ chiều đến.

Người phụ trách là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, họ Trần, mái tóc ngắn bồng bềnh, phong cách rất tây, thấy Liên Trăn khuôn mặt không tệ, lập tức giữ cô lại.

Ngày quảng trường khai trương, thời tiết âm u, lác đác mấy hạt mưa, trong không khí lạnh lẽo ẩm ướt, thế nhưng thử hết lần này tới lần khác lại là thời trang mùa xuân và mùa hè.

Lúc Liên Trăn thay quần áo ở phòng thay đồ, liền nghe thấy có người mẫu đang phàn nàn: “Lạnh như vậy mà bắt mặc váy lên sân khấu, thực biết cách khiến người ta chết cóng.”

“Tôi còn ước gì mặc ít một chút”, người nói chuyện tên là Phùng Di Đình, dáng người gần như là nổi bật nhất trong tất cả người mẫu: “Các cô còn không biết sao, hôm nay hầu như các quản lý cấp cao của quảng trường Hạ Bách đều sẽ tới, đến lúc đó nếu như vận khí tốt nói không chừng có thể câu được mấy người có tiền, chẳng phải những người mẫu như chúng ta chỉ chờ ngày hôm nay sao.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️