“Đã qua rồi.” đuôi lông mày Thân Mục Dã căng cứng hơi giật giật, chắc hẳn đây là nguyên nhân thực sự vì sao cô lại bày sắc mặt cho anh nhìn, Lệ Đông Sâm này, đúng là lúc cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Anh để ý không? Có phải anh cảm thấy em rất bẩn, không biết tự ái hay không?” nét mặt Liên Trăn thê lương liên tục truy hỏi.
Anh há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nếu nói không ngại, anh thực sự vô cùng để ý, anh cũng từng có phụ nữ, nhưng ít ra không để bọn họ mang thai, khi mười mấy tuổi đưa bà nội đi bệnh viện, nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi ngồi trong hành lang chờ phá thai, anh cảm giác rất phản cảm, đương nhiên, phần lớn là do đàn ông bọn họ gây ra, nhưng nếu như một cô gái đủ tự ái, đủ trân trọng bản thân sẽ không để xảy ra những chuyện này. Cho nên lúc ban đầu anh biết cô đã từng mang thai con của người đàn ông khác, thật sự cho anh sự đả kích không nhỏ, nhưng khi tất cả cảm xúc dần dần được mài mòn theo thời gian, lần nữa thấy dáng vẻ cô mang thai khó chịu quả thực khiến người ta thương yêu, anh cũng làm cho cô có bầu, điều này không còn cách nào nữa, mình tạo thành hậu quả thì nên đi gánh chịu, mới có tất cả sau này.
Sự im lặng của anh khiến Liên Trăn hiểu rõ, nước mắt rơi xuống rì rào, cô nhanh chóng lau khóe mắt thế nhưng không lau hết được nước mắt khóe mắt: “Em hiểu rồi, thì ra anh thật sự là nghĩ như vậy....”
“Anh đã nói là đã qua rồi, nếu như anh thật sự cho rằng những chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta, vậy anh đã không ở bên em.” Thân Mục Dã nắm chặt hai vai cô: “Anh không biết Lệ Đông Sâm nói gì với em, nhưng anh cảm thấy không cần thiết ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta bây giờ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây