“Lại có loại chuyện này sao.” Lệ Đông Sâm nắm chặt tay lại, mặt mũi đầy đau đớn: “Xin lỗi... Quay về anh sẽ giáo huấn Tôn Nhất Dương tử tế, sẽ không để cho chuyện lần này xảy ra nữa.”
“Cách tốt nhất để chuyện này không xảy ra lần nữa chính là chúng ta giữ khoảng cách, không cần như vậy.” Liên Trăn quay mặt đi vặn tay nắm cửa xe: “Em muốn trở về.”
“Anh đưa em...” Lệ Đông Sâm vội vàng ngăn cô lại: “Muộn như vậy một mình ngươi trở về không an toàn...”
Anh còn chưa nói dứt lời, tiếng chuông trong túi đột ngột vang lên.
Sắc mặt anh cứng đờ, do dự móc ra nghe: “Cha...”
“Cha mặc kệ bây giờ con ở đâu, lập tức trở lại cho cha.” Lệ Khải Nguyên cả giận nói: “Buổi tối hôm nay vốn chính là vì hôn sự của con và Tố Ngưng, bây giờ con bỏ mặc Hứa gia ở chỗ này, bác Hứa con sắp tức giận rồi.”
“Con...” Lệ Đông Sâm xấu hổ đưa mắt nhìn Liên Trăn: “Công ty có chút việc gấp...”
“Ít lấy lý do này lừa gạt cha đi, con cho rằng cha không biết con muốn đi tìm người phụ nữ Kiều Liên Trăn kia sao, con mà không về, vị trí tổng giám đốc Minh Thiên con không cần ngồi nữa.” Lệ Khải Nguyên nổi giận đùng đùng nói rồi trực tiếp cúp máy.
Liên Trăn nhìn dáng vẻ khó xử của anh thì trong lòng hiểu đại khái, tự mình mở cửa xe: “Anh đi đi, tự em ngồi xe trở về là được rồi.”
“Trăn Trăn...” Anh há miệng, quai hàm căng cứng, hồi lâu sau mới lại nói: “Về nhà an toàn thì gọi điện thoại cho anh.”
Cô không trả lời, trực tiếp xuống xe, khi quay người nước mắt liền chảy xuống.
Anh không giữ cô như cũ, cô lại nghĩ tới lần trước, đại khái cũng là như thế này.
Thế nhưng Đông Sâm, chẳng phải anh vừa mới nói con gái một mình về nhà không an toàn sao?
Vì sao chỉ chớp mắt liền có thể để cô một mình rời đi.
Kiều Liên Trăn, mày chính là đồ ngốc a, người ta nói hai câu dễ nghe, mày liền lập tức dấy lên hi vọng, thậm chí sắp quên bây giờ người ta đã có bạn gái.
Lệ Đông Sâm đau đớn nhìn bóng lưng cô, anh biết có lẽ cô đang khóc, anh lại tổn thương cô một lần nữa, thế nhưng anh không thể đuổi theo, điện thoại di động lại vang, lần này là Hứa Tố Ngưng gọi tới.
Anh nắm chặt tay lại, nhẫn tâm xoay người sang chỗ khác nhanh chân rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, Liên Trăn đang cố chống đỡ mới chậm rãi gập lưng lại, không nén được đau đớn khóc lên.
Cô cũng không biết chính mình khóc bao lâu, dường như có xe đi tới, ánh đèn trắng lóa như tuyết chiếu vào hai mắt cô, cái gì cũng thấy không rõ, ngược lại người trong xe lại nhìn thấy rõ cô: “Cậu, là cô Kiều, chẳng phải cô ấy không dễ chịu trở về sao, vì sao lại ngồi xổm ở đó, bộ dáng thật đáng thương...”
Đường Vũ La nói xong liền muốn hạ kính xe xuống, người đàn ông bên cạnh đột nhiên kéo cánh tay cô ấy: “Không cần, kệ cô ấy đi, chú Triệu, không cần dừng xe.”
“Vì sao?” Đường Vũ La bất mãn nói: “Cậu, cậu quá đáng.”
“Một người phụ nữ không hiểu được lễ phép thì lãng phí thời gian với cô ta làm gì, về sau cháu ít tiếp xúc với cô Kiều một chút.” Thân Mục Dã trầm mặt hừ lạnh, có điều Đường Vũ La cảm giác được cậu không vui, rất không vui.
Trở lại Thân gia, cả nhà còn đang dùng cơm, Thân Tổ Dư nhướn mày kinh ngạc nói: “Chẳng phải nói không trở lại à, nhanh như vậy đã ăn cơm tối xong sao?”
“Món ăn ở khách sạn càng ngày càng khó ăn.” Anh vắt chân dài ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ lãnh đạm.
Ông cụ Thân buông bát đũa xuống lạnh lùng hừ một cái: “Ông thấy tính nết cháu càng ngày càng kém, quản lý Liêu gọi điện thoại cho chị họ cháu, cháu xem đêm nay cháu làm cái gì, người ta đắc tội gì với cháu, tuy Lệ Hứa không bằng Thân gia chúng ta, nhưng dù sao Lệ Khải Nguyên và Hứa Quang Minh ở Tây Thành cũng được coi là trưởng bối của cháu, còn có trường học năng khiếu gì đó, là cháu để Nguyên Dương đi đúng không, vừa về đã gây sự với ông.”