“Cút ra ngoài, nơi này không chào đón cô, những thứ này tôi cũng không cần.” Đặng Ngọc Đồng đột nhiên cầm lấy hoa quả rổ trên bàn ném về phía Liên Trăn, khóc thét lên: “Cô cho rằng tôi không biết, con đường Đông Sâm xảy ra chuyện chính là con đường đi Thân gia à, vì sao nó lại đến đó, chẳng phải là vì cô sao, nó muốn đi gặp cô, nếu không phải cô, con trai tôi đã không thành ra như này. Cô có biết không, bác sĩ nói không biết chân nó có thể chữa khỏi được không, không chữa khỏi nó sẽ bị thọt, rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì, bởi vì cô, bây giờ ngay cả người làm mẹ như tôi nó cũng không để ý, cô cút, cút đi.”
Rổ hoa quả đập vào mặt Liên Trăn, cô trừng to mắt nhìn Đặng Ngọc Đồng điên cuồng một lát, chậm rãi xoay người nhặt rổ hoa quả lên đi ra ngoài.
Đi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ người đến người đi, Thân Mục Dã gọi điện thoại tới.
Cô điều chỉnh hơi thở , ấn nút nghe: “Mục Dã....”
“Sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, đi về phía trước một đoạn, dừng lại , chờ anh.” ngữ khí Thân Mục Dã ngắn gọn, bá đạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây