Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 30: Một đứa bé

Chương Trước Chương Tiếp

Hốc mắt cô đỏ bừng, Lệ Đông Sâm bỗng dưng đau lòng, lại nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, chỉ mới qua hơn một tuần lễ, gương mặt của cô đã hóp đi một vòng, màu da cũng không còn màu trắng sữa như ngày xưa, mà là trở nên tái nhợt như không được nghỉ ngơi tốt, anh gần như có thể tưởng tượng dáng vẻ cô mất ngủ thương tâm mỗi đêm, lúc trước mỗi lần chia tay đều như thế này, thậm chí nhiều lần cãi nhau khó chịu cũng sẽ phát hiện cô lén trốn ở bên trong chăn khóc, trước giờ cô vốn là một người yếu ớt.

“Sao anh lại không cần em chứ, đồ ngốc.” anh nóng lòng lau đi nước mắt của cô, cười khổ nói: “Anh tức giận, giận em và tên Thân Mục Dã kia bên nhau, anh đã bảo em phải chờ anh rồi.”

“Anh đùa cợt em như vậy có thú vị không, hai người đã sắp là người một nhà, vừa rồi em nghe thấy nhìn thấy rõ ràng trong phòng bao.” trong lòng Liên Trăn tràn ngập chua xót: “Anh để cho em đi đi, miễn cho lại bị người nhà anh nhìn thấy, em không muốn bị người xem thường, bị mẹ anh chỉ vào mũi trào phúng.”

“Tóm lại anh không thể để cho em ở bên tên Thân Mục Dã kia được.” Lệ Đông Sâm cắn răng hung ác quyết tâm kéo cô đến bãi đỗ xe, nhét vào trong xe, sợ cô bỏ trốn, thậm chí khóa cả cửa xe.

“Anh mở cửa được không, anh đột nhiên đi thẳng một mạch, cha mẹ anh cũng sẽ cảm thấy khó xử.” Liên Trăn đột nhiên cảm thấy bất lực, cũng rất tủi thân, nhưng tủi thân của cô không có chỗ kể ra.

“Em chỉ nghĩ đến cha mẹ anh sao, chẳng lẽ những ngày qua em không hề nghĩ đến anh à?” thân hình cao lớn của Lệ Đông Sâm ép qua người cô, âm thanh trầm thấp mị hoặc như đêm tối, ngay cả hô hấp của anh cũng chăm chú quấn quanh cô, giống như lúc trước, đâm vào trong nội tâm cô hỗn loạn hận không thể nhào vào trong ngực anh nói cô có nhớ anh, nhớ đến nỗi thậm chí mỗi đêm ngủ không được ngon.

“Trăn Trăn....” Lệ Đông Sâm cúi đầu, bỗng nhiên bắt lấy đôi môi né tránh của cô, hôn cô thật sâu.

Nhiệt độ hoàn toàn nóng bỏng như trước đây, ban đầu Liên Trăn khước từ, về sau dần dần nhớ tới thời gian ngày xưa, nước mắt chua xót kém cỏi rơi xuống lần nữa, Lệ Đông Sâm dịu dàng hôn khô nước mắt, hôn đến trong nội tâm cô mềm mại, không khỏi đưa tay ôm lấy anh.

Mãi đến khi điện thoại trong túi xách bỗng nhiên vang lên, cô mới quẫn bách đẩy anh ra tìm điện thoại, hắng giọng: “Xin chào....”

“Cô Kiều, tại sao lâu như thế cô vẫn còn chưa có trở lại, đồ ăn sắp nguội rồi.” giọng non nớt của Đường Vũ La truyền đến từ ống nghe.

“Cô... cơ thể cô có chút không thoải mái, cô đi trước, Vũ La, cô xin lỗi, lần sau cô sẽ ăn cơm với em nhé.” Liên Trăn lúng túng nói xin lỗi: “em cũng nói với cậu em một tiếng thay cô nhé.”

“Vậy sao cô không nói sớm a, có thể để cho cậu em đưa cô trở về được mà.”

“Cảm ơn Tiểu Vũ quan tâm, có điều cô có thể tự mình trở về.”

“Vậy được rồi, cô không thoải mái thì nhớ kỹ phải uống thuốc nhé.” Đường Vũ La như người lớn dặn dò mới cúp điện thoại, làm cho trong lòng Liên Trăn cũng có chút áy náy, không nói một tiếng rời đi như thế, có vẻ như không hề lịch sự, nhất là hôm nay tên kia còn cứu mình, thế nhưng lần trước anh ta vô sỉ ức hiếp cô, cô cần gì nghĩ nhiều như vậy.

“Em và... tên Thân Mục Dã kia là thế nào?’ Lệ Đông Sâm một mực nhìn chằm chằm cô bỗng nhiên cảm thấy bất an, cú điện thoại kia hơn phân nửa là đứa bé đi cùng Thân Mục Dã gọi tới, cô đang nghĩ đến ai mà thất thần như vậy.

Cô cúi xuống đầu, con mắt không dám đối mặt với anh: “Chính là... cậu của một học sinh trong trường em.”

“Anh ta đang theo đuổi em à?”

Liên Trăn trầm mặc không nói, Lệ Đông Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lòng ham chiếm hữu cực mạnh nắm chặt lấy tay cô nói: “Thân Mục Dã là công tử hoàn khố như thế, tốt nhất em hãy cách xa anh ta nhất có thể, anh ta và em không phải cùng một thế giới, sau này đừng đi dạy ở trường học đó nữa, chuyển sang nơi khác đi.”

Cô sững sờ, thì ra anh còn chưa biết cô đã từ chức, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thê lương, lý trí mất đi lúc trước lại từ từ trở về, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, thấp giọng nói: “Đông Sâm, anh có biết không, hôm nay trong trường học, ngay cả hiệu trưởng cũng biết chuyện của anh và Hứa Tố Ngưng, ông ta cho rằng em được anh bao nuôi, trước giờ anh cũng hiểu rõ em là kiểu người gì, anh nhất định phải khiến em khó xử sao như vậy, em không muốn đi ra khỏi nhà, sẽ sẽ bị người ta chế giễu, chửi bới, em càng không muốn mẹ em, em trai em bởi vì em mà không ngẩng đầu lên được ở trong thành phố này.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️