“Vừa rồi hai chúng ta ở trong phòng bệnh, những lời tốt như vậy, nếu như bị ông bà anh nghe thấy chẳng phải sẽ chê cười sao.” Thân Mục Dã dịu dàng cười nói: “Trên người anh có gen trội của ông anh, đương nhiên anh sẽ đối xử với em tốt như vậy.”
Vừa rồi khuôn mặt Liên Trăn còn uể oải lập tức nhếch môi ôm eo anh, trong lòng ngọt lịm ngửa đầu, nụ cười nơi đáy mắt có thể so với ánh nắng trên trời: “Thật?”
“Đến già em sẽ biết.” âm thanh trong cổ họng Thân Mục Dã không kìm lòng được đè xuống cực kỳ thấp: “Bây giờ sao em lại trở nên kiêu như thế.”
“Anh chê sao?” Liên Trăn cười hì hì nhìn cô.
Thân Mục Dã khẽ giật mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mày cô, bây giờ cô càng ngày càng trở nên không giống lần đầu anh nhìn thấy cô, anh không biết lúc trước cô đã như vậy, hay là sau khi ở bên nhau với thành ra như vậy, có điều cũng không có gì không tốt, rất đáng yêu, khiến người đàn ông khác sinh ra vô hạn thương tiếc và yêu thương: “Sao lại vậy được, anh rất thích dáng vẻ bây giờ của em, sau này cứ mãi như vậy được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây