“... Ừm... Ngủ ngon.” Liên Trăn vội vàng cúp điện thoại, lông mày tức giận đang muốn trừng lên đến, Thân Mục Dã bỗng nhiên đứng dậy hôn cô, vừa hôn vừa cầm lấy tay cô di chuyển xuống eo.
Liên Trăn nhìn dáng vẻ anh đầu đầy mồ hôi, trong lòng mềm nhũn, chủ động cởi thắt lưng của anh, nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa, chậm một chút.”
“Được, bảo bối, anh yêu em.” Thân Mục Dã ôm mặt cô tinh tế hôn.
Thể xác tinh thần của Liên Trăn run lên, mặc dù không thể tin lời của người đàn ông lúc ở trên giường, nhưng khi anh nói câu này, cô vẫn vui sướng không cách nào kềm chế, tất cả tế bào trên người dường như cũng bởi vì người đàn ông trước mắt đỏ bừng cả khuôn mặt mà thiêu đốt, muốn anh vui vẻ, chỉ muốn để anh vì mình mà vui vẻ... .
Hai mươi phút sau, Liên Trăn nghiêng người quay về phía ban công, Thân Mục Dã dán cô từ phía sau, hai cái đầu gối lên cùng một chiếc gối, hô hấp hơi nóng của anh phả vào gáy cô, trong miệng lầm bầm oán trách: “Anh ghét dì cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây