“Lúm đồng tiền nhỏ lông mi dài là nét đẹp nhất của anh, mỗi ngày anh không ngủ được, đều nhớ nụ cười của em....”
Lúc Liên Trăn và Thân Mục Dã trở về phòng bao, Diệp Điển Na và Khâu Trì Bân đang hát bài của Lâm Tuấn Kiệt, giọng của hai người cũng không tệ, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi hai người ngồi xuống, Kỷ Hoa Phỉ lập tức qua ngồi, cười tủm tỉm ghé vào bên tai Liên Trăn nói: “Thân mật xong rồi à?”
“Cậu đừng nói linh tinh.” Nét mặt Liên Trăn không được tự nhiên nóng lên, may mắn phòng bao tối, thấy không rõ lắm.
“Được rồi, mình vừa ra ngoài tìm cậu đã thấy rồi.” Kỷ Hoa Phỉ cười, nét mặt tràn đầy mập mờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây