“Con thấy chưa chắc đâu.” Lệ Đông Sâm bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng: “Loại con em nhà giàu hoàn khố như vậy, chỉ biết ăn uống vui đùa, tương lai nếu Thân thị rơi vào trong tay loại người như anh ta, sớm muộn cũng sẽ lụn bại mà thôi.”
“Dĩ nhiên rồi, nhìn dáng vẻ không biết lễ phép đó, ngay cả một chút giáo dưỡng cũng không có, con của chúng ta tài giỏi hơn nhiều, vượt qua Thân gia chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.” Đặng Ngọc Đồng đắc ý hừ lạnh, mà Lệ Đông Sâm quay đầu mắt nhìn cánh cửa kia, tay siết thật chặt thành nắm đấm.
------------------
Trong Hiểu Nguyệt các, nhân viên phục vụ thu dọn sạch sẽ mặt bàn xong, Đường Vũ La hưng phấn cầm thực đơn lật tới lật lui, trẻ con ngây thơ, mãi mãi sẽ không nhận ra được vừa rồi xảy ra chuyện gì: “Cô Kiều, cô có muốn hay không ăn bánh quy bánh gatô không, bánh gatô nơi này siêu ngon nha.”
Hai mắt Liên Trăn ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, tia sáng mông lung dìu dịu bao lấy quanh người cô, tựa như một pho tượng mỹ lệ đã mất đi linh hồn, trong đầu của cô chỉ có cái bóng của Lệ Đông Sâm, ánh mắt cuồn cuộn lửa giận lúc anh bước nhanh mà rời đi... .
Anh đang tức giận sao? Hay là đang ghen?
Trước giờ anh ghen cực kỳ mạnh, mỗi lần chỉ cần cô tiếp xúc nhiều với người đàn ông nào anh cũng sẽ tức giận, không vui, thế nhưng anh và Hứa Tố Ngưng đã ở bên nhau, mắc mớ gì tới anh, vì sao cô để ý cái nhìn của anh đối với mình như vậy.
Cô còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của Hứa Tố Ngưng và Đặng Ngọc Đồng lúc rời đi, khẳng định bọn họ đều cảm thấy mình và Thân Mục Dã có gì, cô không nên tới... .
“Cô Kiều, cô muốn ăn gì ạ?” Đường Vũ La giật giật cánh tay cô, cô giật mình hoàn hồn, đối đầu với của con ngươi thâm thúy của Thân Mục Dã, chẳng biết tại sao nhớ tới dáng vẻ bá đạo vừa rồi của anh, lại có chút phản cảm: “Cô ăn gì cũng được.”
Cô cúi đầu xuống, Thân Mục Dã lấy điếu thuốc ra, châm lửa, cơ thể cao lớn thoải mái dễ chịu dựa vào trên ghế, trong mắt nổi lên từng đợt hơi lạnh: “Cho phần bánh mì sốt vang Italy, tôm mẫu đơn, gạch cua vây cá, ốc biển thủy tinh, nước ngô....”
Anh nói liền mười mấy món, đều là món Liên Trăn không quá thích ăn, có điều cô không lên tiếng, căn bản không phải người của cùng một thế giới, bây giờ cô chỉ muốn ăn nhanh rồi rời đi.
“Cậu, sao cậu lại như vậy, không cho cô Kiều xem menu.” Đường Vũ La không hài lòng chu môi.
“Không sao, cô không kén ăn.” Liên Trăn nói khẽ.
“Đúng vậy, nhìn cô cũng không giống người kén ăn, từ cách chọn đàn ông là đã nhìn ra rồi.” Thân Mục Dã nhấp một ngụm trà, khóe miệng nhếch lên mỉa mai như có như không.
Trong lòng Liên Trăn lập tức dấy lên phẫn nộ, anh ta có thể vũ nhục cô, nhưng tuyệt không thể vũ nhục Lệ Đông Sâm, như nếu không phải buổi chiều anh ta giúp cô, cô thật sự muốn lập tức rời đi.
“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” cô chỉ có thể tránh tranh chấp với anh ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng bao một đoạn, đối diện đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, trong nội tâm cô đau xót, theo bản năng quay người tránh.
“Dừng lại....” Lệ Đông Sâm nhanh chân đuổi theo, nắm chặt cánh tay cô: “Anh đã nhìn thấy em, em còn muốn tránh đi đâu.”
“Không phải em muốn tránh, em chỉ không muốn bị người khác hiểu lầm em là tiểu tam phá hỏng quan hệ của người khác.” Liên Trăn quật cường lắc lắc cánh tay xô đẩy, anh khẽ dựa gần, cô liền nhớ tới ban ngày chịu tủi thân, muốn khóc, lại liều mạng chịu đựng.
“Em nói linh tinh gì vậy, đi theo anh.” Lệ Đông Sâm tức hổn hển kéo cô đi về phía thang máy.
“Chúng ta đã chia tay rồi, thả em ra.” Liên Trăn dùng sức xô đẩy anh, ngược lại khơi dậy tức giận trong lòng anh, anh giận dữ nói: “Thế nào, chia tay liền muốn tìm nhà thứ hai à, em sợ bị Thân Mục Dã nhìn thấy có đúng không ?”
Anh lại nói cô như vậy, nước mắt của Liên Trăn không nhịn được nữa rơi xuống: “Anh nói chuyện đừng có quá đáng, là anh không quan tâm em.”