Liên Trăn nhíu mày: “Nếu nói như vậy, anh thật sự không đáng để em yêu.”
“Yêu một người không phải là bao dung, tha thứ hết toàn bộ sao?” Thân Mục Dã nhíu mày.
“Vậy tại sao anh lại không tha thứ hết tất cả cho Diệp Á Như?” Ánh mắt cô ánh lên chút buồn bã: “Nếu như là em của trước đây thì có thể nói như vậy. Bởi vì phụ nữ trời sinh dại dột, khi yêu rất mê muội, nghĩ rằng khi yêu thì luôn có niềm tin, luôn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi. Đó là lý do tại sao nhiều người phụ nữ khi biết đàn ông đã có vợ mà vẫn yêu, vẫn không thể buông tay, nhưng bây giờ, em biết rằng khi một người đàn ông đã cố ý làm tổn thương mình và lấy đi niềm hạnh phúc đó, người đó không còn xứng đáng với em, trái tim anh ta không có em.”
“Vì vậy, vào lúc đó, em biết rằng Lệ Đông Sâm và Hứa Tố Ngưng sắp kết hôn, em vẫn chưa từ bỏ anh ta, anh ta vừa nói hai câu dễ nghe là em liền mềm long, thậm chí có ý cùng anh ta cao chạy xa bay” Thân Mục Dã nhíu mày, trong đáy mắt đầy phức tạp.
“Em đã miễn cưỡng chấp nhận, em không tin anh ấy sẽ rời xa em, có lẽ là đã quá lâu ở bên nhau, em xem anh ấy như lẽ sống” cô cúi đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây